Hôm sau, Đại Vu Qua thay đổi xong y phục, lúc bước ra ngoài định đi phơi nắng một chút, thì chợt dừng lại ngay khi ra khỏi cửa.
Một chậu hoa được đặt gọn gàng một bên, bông hoa màu vàng to lớn nở rộ giữa những chậu cây trúc xanh um.
Là bông hoa ở ngoài cổng phủ!
Vị ảnh vệ kia không cắt hoa mà đào luôn cả cây về đây cho y, thầm nghĩ lần sau gặp lại phải cảm ơn thật tử tế mới được.
Mới sáng ra mà tâm tình của y đã tốt lên nhiều, Đại Vu Qua vuốt ve cánh hoa mềm mại.
"Oa, bông hoa thật lớn a, ca ca nhìn này"
Tiểu Phi xoè bàn tay ướm vào giữa.
"Bông hoa to hơn bàn tay đệ luôn, còn rất giống ông mặt trời nữa"
"Tiểu Phi đừng nghịch." Đại Vu Qua sợ Tiểu Phi sẽ bị ngứa, y lấy ra khăn tay, lau sạch sẽ cho Tiểu Phi.
"Mới sáng sớm đệ đã mang thuốc đến rồi sao?"
Tiểu Phi lắc lắc đầu.
"Không ạ, là điểm tâm trương bá mới làm xong."
"Ta vẫn chưa thấy đói, đệ đặt vào phòng trước đi, ta ra ngoài lát sẽ về ăn."
"Dạ."
Đại Vu Qua đi đến chiếc ghế dựa, đặt cạnh cây táo xanh.
Kênh Siêu căn dặn mỗi ngày y cần phải phơi nắng một lần, nói gì là vì nó tốt cho sức khỏe, y cũng không hiểu được.
Có điều sau khi phơi nắng được hai hôm thì y cảm thấy mình đã đỡ váng đầu hơn.
____
Vài ngày nữa lại trôi qua.
Trác Vỹ Ân và Kênh Siêu đang trên đường đi đến kinh thành.
Dự tính còn hơn mười ngày mới đến lễ kén rể.
Kênh Siêu khởi hành sớm hơn là vì theo yêu cầu của Tự Giải Ngâu.
Bên trong xe ngựa, dù đã ra khỏi phủ Vạn Lạc thì Trác Vỹ Ân cũng không thoát khỏi cảnh lau chùi dẹp dọn, thường ngày hắn nào có tình nguyện, đều do Kênh Siêu ép buộc hắn làm việc hết cả.
Hôm nay Trác Vỹ Ân vẫn như mọi ngày lau lau chùi chùi mọi ngóc ngách bên trong xe ngựa, ngoài vẻ mặt âu sầu ra thì không còn kiểu mắng chửi gã như mọi khi.
Kênh Siêu nhìn hắn một hồi rồi tùy ý hỏi.
"Không phải ngươi thầm thương trộm nhớ đại tiểu thư lắm sao, thái độ như bị ép buộc của ngươi bây giờ nào có giống."
Hắn ngồi bệt xuống, tay cầm khăn lau lau chiếc ghế dài, bộ dạng không