Nàng lấy cớ để rời khỏi đó rồi nghiêm mặt hỏi nô tì vừa trở lại.
"Sao rồi?"
Nô tì nhỏ giọng.
"Nô tì nhìn hết rồi, không thấy nhị công tử ở đâu hết"
Đại Lục Di tức giận giậm chân.
Hảo cho tên tiểu tử thối tha đó, sinh thần của tỷ tỷ cũng không trở về, lần sau coi ta có đánh chết nó hay không.
"Ngươi nói xem nếu ta được chọn có phải sẽ trở thành người kế thừa tương lai của đường gia trang này hay không?"
"Ngươi nhỏ cái miệng đi, có kế thừa thì cũng là đại tiểu thư chứ không phải một tên ở rể như ngươi đâu"
Đại Lục Di và nô tì của mình nhìn nhau, tiếng nói phát ra trùng hợp cách hai người họ một bức tường.
Đại Lục Di lắc đầu ra hiệu cho nô tì không được manh động rồi đứng im nghe ngóng.
"Ngươi quá ngu ngốc đi, chỉ cần lấy được đại tiểu thư thì con cái chúng ta không phải sẽ vẫn mang họ của chúng ta hay sao, tài sản tất nhiên cũng sẽ là của ta rồi còn gì?"
"Ngươi đừng quên ông ta còn có một đứa con trai nữa đó"
"Ha ha..
Tên tiểu tử đó đã bị ông ta đoạn tuyệt quan hệ rồi, ngươi không cần phải lo.
Sau khi thành công chúng ta cho người thủ tiêu đi..."
Hai người khoái chí cười ha ha cho kế hoạch nham hiểm của mình.
Đại Lục Di siết chặt chiếc khăn tay, đến khi tiếng cười kia càng lúc càng vang xa thì mới dơ tay tát mạnh vào mặt nô tì bên cạnh.
"Đại...!đại tiểu thư"
Đại Lục Di nghiến răng nghiến lợi.
"Còn không nói"
"Lão lão gia không cho mọi người nói với đại tiểu thư, nếu không sẽ không tha mạng" Nô tì bò đến túm lấy y phục Đại Lục Di.
"Đại tiểu thư tha mạng, nô tì cũng là bất đắc dĩ"
Đôi mắt hung hãn, cả người vì giận mà run lên, lồng ngực vì thiếu dưỡng khí mà phập phồng lên xuống, Đại Lục Di cố gắng hít thở.
Nàng không nói không rằng hai tay chống lấy vách tường từng bước bước đi.
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của phụ thân mình, nàng có khác gì một con chim bị nhốt trong lồng đâu chứ.
Cứ tưởng nàng có đủ nuông chiều, là một tiểu thư cao quý muốn gì được đó, phụ thân