Bên trong mật thất ánh đèn lập lờ tỏ sáng nhưng chẳng thể biết được ngày hay đêm.
Đến khi Đại Vu Qua tỉnh lại lần thứ tư thì bụng dạ chẳng chịu nổi cơn đói nữa.
Y ngồi tựa vào lồng sắt, một tay ôm lấy cái chăn ấm áp không biết đã ở đây từ lúc nào, một tay chỉ về phía tên bạch y đang ngồi đọc sách phía xa.
"Tát Long tên lòng lang dạ sói nhà ngươi, uổng công lúc ngươi mới đến Nhị công tử ta đây còn dành bánh bao cho ngươi..."
"Uổng phí khi xưa lúc ngươi bị ông ta hành hạ ta còn lén mang thuốc cho ngươi..."
Đại Vu Qua nức nở.
"Tên lấy oán báo ân, ngươi là cái đồ xấu xa, ngươi sống như ma quỷ, ngươi ngươi ngươi..."
Gì nữa nhỉ .
Sao đột nhiên không có ý tưởng gì nữa rồi.
"Ngươi..."
Tát Long : ??
Thấy Tát Long chẳng mảy may để ý đến mình, Đại Vu Qua nấc nghẹn rồi oà lên .
"aaa cả nhà ta không ai thương ta đến ngươi cũng không để ý đến ta, ta thật khổ mà, ta không muốn sống nữa."
Tát Long hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài.
Quyển sách trên tay cũng chẳng thể đọc nữa rồi.
Đâu phải hắn muốn bỏ đói y chỉ là có một điều Đại Vu Qua cũng không biết rằng, chỉ cần Đại Vu Qua phạm lỗi thì Tát Long cũng phải chịu tội cùng y.
Bản thân ta bây giờ cũng đang bị bỏ đói như ngươi đây, ngươi bớt gào thét lại có được hay không?.
"Sao ngươi không trả lời ta, Tát...!"
Bên ngoài mật thất đột nhiên có động tĩnh, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn về phía đó.
Có lẽ lần này hơi sớm nhỉ, bởi vì bình thường y phải ngất đi vì đói thì ông ta mới quay trở lại mà.
Đại Lục Vương chân không chạm đất một mạch đi nhanh đến.
"Tát Long mau"
Dường như không đợi được ông ta đã giật luôn chìa khóa bên hông của Tát Long nhanh chóng mở cửa.
Nắm lấy cánh tay Đại Vu Qua mà kéo đi.
"Đại Vu Qua con mau theo ta"
Ấy thế nhưng ông nào có kéo được người, Đại Vu Qua vẫn lạnh lùng đứng đó, cả người điều tỏ ra hơi lạnh mà nhìn lấy Đại Lục Vương.
Khác hoàn toàn dáng vẻ mỏng manh náo loạn với Tát Long vừa rồi.
"Phụ thân muốn đưa ta đi đâu?"
"Đừng hỏi nhiều trước tiên theo phụ thân ra ngoài rồi sẽ rõ"
Đại Vu Qua lười nhát rụt tay lại nằm dài xuống, còn vắt chân lên.
"Phụ thân, ta đói không đi nổi"
"Ngươi
____
Trong phòng khách .
Sau một hồi Tự Giải Ngâu lạnh lùng phản đối cuộc hôn nhân được sắp đặt thì Đại Lục Vương nói rằng lời hứa hôn là của bậc trưởng bối, nếu không tuân theo e rằng có lỗi những người đã khuất, vậy nên đi đến quyết định là Đại Lục Di và Tự Giải Ngâu sẽ có khoảng thời gian tiếp xúc, nếu sáu tháng sau cả hai vẫn thấy không hợp lời hứa hôn sẽ được hủy bỏ.
Đại Lục Di vui vẻ không kiềm được mà mỉm cười đến híp cả hai mắt.
Đối diện là Tự Giải Ngâu cau mày, tay cầm tách trà nhưng không hề chạm môi, nhìn qua có lẽ là hắn đang không vui vẻ cho lắm.
Đại Lục Vương đã trở lại.
Sắc mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu so với lúc nãy.
Chỉ là ông ta che giấu rất tốt, tươi cười mà nói với Tự Giải Ngâu.
"Giải Ngâu con xem khi nào lên đường"
Tự Giải Ngâu buông nhẹ tách trà xuống, không hề phát ra một tiếng động nào.
"Ngày mai - sẽ - lên - đường."
Ánh mắt vô hồn lướt qua thân ảnh tròn vo ngồi bên thềm cửa gậm cái cánh gà, trong khi tay còn lại ôm cả con gà to bự vào ngực, như sợ ai dành mất.
"Được được chúng ta sẽ nhanh chóng sắp xếp, à còn có Vu Qua cũng sẽ theo Lục Di đến đó, con xem có tiện