Editor: Vì một số lý do cá nhân, kể từ chương này trở đi tôi sẽ không beta lại câu cú nữa. Chờ khi nào truyện hoàn sẽ chỉnh sửa lại luôn một thể. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Yêu thương.
Thiếu chủ kiểm tra lò luyện đan, tiêu hủy linh thạch còn sót lại và Tụ Linh Trận, xác định nó sẽ không đột ngột bùng phát.
“Ngươi khai lò luyện đan?” Thiếu chủ hỏi, “Cần đan dược có thể trực tiếp qua…”
Thiếu chủ ngừng lại, y nhớ rõ ngày nào hắn cũng qua đan các, vì thế chuyển chủ đề, “Các đệ tử làm khó ngươi sao?”
“Không ai làm khó ta hết, ta không muốn để cho người khác biết.” Nhị công tử nhắm mắt, bị thiếu chủ phát hiện nên giờ lòng hắn đang rối như tơ vò.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, người khác không có quyền cưỡng bách, đạo lý này thiếu chủ đương nhiên hiểu.
Nhị công tử không nói hắn sẽ không hỏi, chỉ là, trong lòng có chút mất mát.
“Ngươi không có tu vi, dù có lợi dụng đá dẫn linh tạo Tụ Linh Trận cũng rất khó đo đạc chuẩn xác lô linh hỏa.” Thiếu chủ nhìn làn hơi nóng còn đang bay lên không trung, “Huống chi quá trình luyện đan cũng có yêu cầu cực kỳ hà khắc phần khống chế lửa, càng là đan dược thượng phẩm, càng cần đan sư có trình độ cao.”
Trong cả trăm tu sĩ mới thấy một đan sư, tư chất cực khan hiếm nhưng nhị công tử thậm chí còn không có linh mạch, phàm nhân sao có thể luyện tiên dược?
“Ngươi không tự luyện được.” Thiếu chủ biết hắn học đan phương khắc khổ, y nói trắng ra vậy sẽ đả kích nhị công tử nhưng y càng không muốn ngày ngày hắn phải nếm loại đau khổ này, “Ta giúp ngươi tìm một đan sư kín miệng.”
“Cảm ơn ngươi, Dịch Thù. Ta biết ngươi muốn giúp ta nhưng không cần.” Nhị công tử lắc đầu, “Ta không tin người khác.”
Tông chủ trước kia tàn nhẫn đánh nát Kim Đan hắn, nhị công tử xưa bé chưa từng hình thành bản năng phòng bị này vì còn có huynh trưởng đứng trước mặt hắn chắn mưa chắn gió.
Giờ huynh trưởng không còn nữa, xác cũng chẳng lành lặn.
Thiếu chủ trầm mặc, y chưa từng có cảm giác vô lực như vậy, thậm chí ẩn vài tia oán trách, tại sao y không phải một đan sư chứ?
Thiếu chủ lấy thuốc trị thương từ túi Càn Khôn ra, đưa cho hắn. “Ta còn chưa luyện kiếm xong, phải đi rồi.” Y thu đan lô lại, “Ngươi phải dưỡng thương thật tốt, không được đụng vào thứ này vội, về sau ta sẽ trả cho ngươi.” Dứt lời quay đầu bước đi.
Nhưng thiếu chủ không đến giáo trường múa kiếm, cũng không đến linh đài tu luyện.
Trưởng