Nhị Công Tử Thiên Môn Sơn

Chương 11


trước sau


Editor: Vì một số lý do cá nhân, kể từ chương này trở đi tôi sẽ không beta lại câu cú nữa. Chờ khi nào truyện hoàn sẽ chỉnh sửa lại luôn một thể. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Yêu thương.
 
Thiếu chủ kiểm tra lò luyện đan, tiêu hủy linh thạch còn sót lại và Tụ Linh Trận, xác định nó sẽ không đột ngột bùng phát.
“Ngươi khai lò luyện đan?” Thiếu chủ hỏi, “Cần đan dược có thể trực tiếp qua…”
Thiếu chủ ngừng lại, y nhớ rõ ngày nào hắn cũng qua đan các, vì thế chuyển chủ đề, “Các đệ tử làm khó ngươi sao?”

“Không ai làm khó ta hết, ta không muốn để cho người khác biết.” Nhị công tử nhắm mắt, bị thiếu chủ phát hiện nên giờ lòng hắn đang rối như tơ vò.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, người khác không có quyền cưỡng bách, đạo lý này thiếu chủ đương nhiên hiểu.
Nhị công tử không nói hắn sẽ không hỏi, chỉ là, trong lòng có chút mất mát.
“Ngươi không có tu vi, dù có lợi dụng đá dẫn linh tạo Tụ Linh Trận cũng rất khó đo đạc chuẩn xác lô linh hỏa.” Thiếu chủ nhìn làn hơi nóng còn đang bay lên không trung, “Huống chi quá trình luyện đan cũng có yêu cầu cực kỳ hà khắc phần khống chế lửa, càng là đan dược thượng phẩm, càng cần đan sư có trình độ cao.”
Trong cả trăm tu sĩ mới thấy một đan sư, tư chất cực khan hiếm nhưng nhị công tử thậm chí còn không có linh mạch, phàm nhân sao có thể luyện tiên dược?
“Ngươi không tự luyện được.” Thiếu chủ biết hắn học đan phương khắc khổ, y nói trắng ra vậy sẽ đả kích nhị công tử nhưng y càng không muốn ngày ngày hắn phải nếm loại đau khổ này, “Ta giúp ngươi tìm một đan sư kín miệng.”
“Cảm ơn ngươi, Dịch Thù. Ta biết ngươi muốn giúp ta nhưng không cần.” Nhị công tử lắc đầu, “Ta không tin người khác.”
Tông chủ trước kia tàn nhẫn đánh nát Kim Đan hắn, nhị công tử xưa bé chưa từng hình thành bản năng phòng bị này vì còn có huynh trưởng đứng trước mặt hắn chắn mưa chắn gió.
Giờ huynh trưởng không còn nữa, xác cũng chẳng lành lặn.
Thiếu chủ trầm mặc, y chưa từng có cảm giác vô lực như vậy, thậm chí ẩn vài tia oán trách, tại sao y không phải một đan sư chứ?
Thiếu chủ lấy thuốc trị thương từ túi Càn Khôn ra, đưa cho hắn. “Ta còn chưa luyện kiếm xong, phải đi rồi.” Y thu đan lô lại, “Ngươi phải dưỡng thương thật tốt, không được đụng vào thứ này vội, về sau ta sẽ trả cho ngươi.” Dứt lời quay đầu bước đi.
Nhưng thiếu chủ không đến giáo trường múa kiếm, cũng không đến linh đài tu luyện.
Trưởng

lão đan các đều có một căn phòng luyện đan của chính mình, chưởng sự càng không cần phải nói.
Cửa đan thất của chưởng sự sư thúc vang lên tiếng gõ nhưng chủ nhân của nó còn đang bị người khác đè lên sàn nhà, lột sạch quần áo, hung hăng đâm chọc.
Hai người vẫn mặc y phục, đơn giản vì động tác thô lỗ nên hơi hỗn độn, mày hắn gắt gao nhăn lại, cho dù động tình thì bộ dáng vẫn lạnh nhạt, nhưng đồ vật đang cắm trong huyệt kia lại hoàn toàn khác hẳn, tựa như muốn làm chết người dưới thân.

“Huyền, Huyền Thanh...Sư, sư đệ tốt...Ta...Ta...”
Chưởng sự sư thúc bị làm đến chật vật thở dốc, một câu cầu xin cũng không nói đầy đủ nổi.
“Sao sư huynh không tới hình đường? Không phải luôn miệng nói yêu ta sao?” Tiểu sư thúc thấy hắn gọi tên mình bèn cúi đầu hàm trụ nhũ tiêm đáng thương đã sung huyết đỏ mọng, cắn trong miệng, khẽ nghiến, “Sư huynh lừa gạt ta, quay đầu đã coi trọng người khác.”
Trong lòng chưởng sự sư thúc khóc không ra nước mắt, thật oan uổng, lúc trước ta coi trọng ngươi, nào biết sau này sẽ bị ngươi đè chứ!
Nhưng hắn cũng hiểu rõ tính nết người này nên chỉ có thể siết chặt hai chân đang vòng lên eo Huyền Thanh, khiến miệng huyệt co rút, đồng thời tranh thủ lúc hắn thất thần nghịch ngợm nhéo nhéo chóp mũi thẳng tắp lạnh băng, bờ môi hồng hồng dán tới mổ mổ.
Huyền Thanh khẽ cười.
Có thể nhìn thấy băng sơn mỹ nhân mỉm cười, dù chưởng môn sư thúc đang bị thao cũng cảm thấy xứng đáng.
“Minh Uyên, Tạ Minh Uyên.” Tiểu sư thúc nhẹ nhàng kêu tên của hắn, thanh âm cũng hòa hoãn không ít, động tác ôn nhu nhẹ nhàng nói, “Ngươi chỉ có thể trêu chọc ta, không được phép trêu chọc người khác.”
“Đương nhiên chỉ trêu chọc ngươi.” Chưởng sự sư thúc bóp bóp mặt hắn, làm mặt quỷ, “Ngươi cho rằng ai cũng có thể tới đan thất, đè ta xuống đất sao?”
Cốc cốc cốc, lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
Âm thanh thiếu chủ từ ngoài truyền đến, “Sư thúc, sư điệt có việc muốn nhờ người, mở cửa cho ta được không?”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện