Tin y, nhị công tử thầm nghĩ, thiếu chủ trước giờ đối xử với hắn thật tốt, hệt như huynh trưởng vậy.
Chỉ là, nơi từng kết đan trong thân thể hắn bỗng dấy lên cơn đau nhức nhối.
Đa nghi mà nhút nhát, đây là bộ dáng mà hắn chán ghét nhất.
Vì thế nhị công tử trả lời, “Ta tin tưởng ngươi.”
“Ngươi nguyện ý để ta dạy ngươi luyện đan sao?” Thiếu chủ vừa nói vừa nâng tay lên, đặt giữa hai người, trong lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa kim sắc.
Ánh lửa kim sắc in sâu trong mắt nhị công tử, nó xuất hiện vô thanh vô thức, khiến cả không gian hắn hô hấp có chút… Thứ hắn cầu còn không được, trong tay người khác lại trở nên vô cùng dễ dàng.
“Ta mới chỉ nghe người khác nói thiếu chủ Tuyệt Tình Tông trời sinh là kiếm thể, không ngờ luyện đan đối với ngươi chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi ra, thật hâm mộ...” Nhị công tử nói, né tránh không muốn nhìn vào ánh lửa, thiếu chủ thấy đáy mắt hắn đã mơ hồ loáng ánh nước.
Y vội vàng thu lửa, luống cuống nâng mặt nhị công tử lên mới phát hiện, quả thật hắn khóc rồi.
Nhị công tử đẩy tay hắn ra đồng thời bọc kín người mình bằng chăn, rúc vào góc giường, dường như đang cố ôm chặt thân thể mình, hét lớn, “Ngươi không cần lo cho ta, là ta ghen tị...Ghen tị với ngọn lửa của ngươi!”
Thiếu chủ nhìn ót nhị công tử chăm chú, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh tiểu gia hỏa này đang nghiến răng nghiến lợi rơi nước mắt.
Tùy hứng mà đáng yêu, cũng có chút khiến người khác đau lòng.
“Vân Khanh, ngươi biết duyên trời tác hợp là gì không?” Thiếu chủ nghiêng người nằm xuống, sâu kín ngửa mặt lên nhìn nóc giường, “Trời cao đặt những thứ ngươi thiếu ở chỗ ta, để rồi trong tương lai, ta trả lại cho ngươi. Chúng ta ở cạnh nhau, ngươi sẽ có tất cả.”
“Chúng ta được duyên trời tác hợp.”
Sáng hôm sau, lại là