Nhị công tử tuột tay đánh rơi kiếm, tiếng đệ tử cười nhạo xung quanh lũ lượt ùa vào. Những âm thanh nho nhỏ nhưng lại vô cùng xảo quyệt truyền tới tai hắn.
Hắn thậm chí còn không dám quay lại nhìn vị thiếu chủ mới giống huynh trưởng kia lúc này có biểu tình gì.
Nhị công tử xám xịt trốn ra sau núi, hắn cố ý quên hình ảnh nửa chiêu đã bại ban nãy đi, theo phản xạ sờ sờ chuôi kiếm bên hông.
Kiếm phong ra khỏi vỏ, tay hắn run rẩy không ngừng, tựa hồ có thể đánh rơi bất cứ lúc nào.
Vì sao hắn lại cầm kiếm? Rõ ràng trời sinh đã là dị loại của Tu Chân giới, vì sao cứ cố chấp trở thành tu hành giả?
Có lẽ làm phàm nhân, hưởng nhân thọ trăm năm mới là số mệnh của hắn?
Một niệm sinh, kiếm tâm diệt.
Nhị công tử đã sớm thuộc lòng kiếm thức, giằng co thật lâu tại chỗ.
Thật nực cười, đến tận bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc tại sao mình cầm kiếm. Những kiếm thức hắn ghi nhớ trong lòng, tựa hồ cũng muốn rời hắn mà đi.
Lúc huynh trưởng còn đã từng phong bế tu vi, cùng hắn so kiếm như một người phàm, khiến hắn may mắn thắng vài trận, vì hắn mà bất chấp cả lòng tự tôn.
Thiên Môn Sơn mãn sơn kiếm tu.
Nhị công tử sinh ra ở Thiên Môn Sơn, phụ thân hắn là kiếm tu, huynh trưởng cũng là kiếm tu, hắn thu lễ vật nhiều nhất là kiếm, mỗi ngày cùng hắn bầu bạn chỉ có kiếm.
Hiện giờ huynh trưởng không