Tiếng gọi "Lan Thương" này ôn nhu lạ thường, khiến trái tim Lan Thương nhảy dựng lên, hắn vội vàng cúi đầu đặt môi mình lên môi nàng, sau đó lại lấy tay che đôi mắt nàng lại: "Ngủ đi!"
Hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng nàng, dựa vào bức tường bên ngoài hít thở, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại xem thái độ của mình khi bước ra khỏi cửa có giống như đang trốn chạy không.
Là tâm tình của thiếu niên.
Thanh Phong bất luận như thế nào vẫn không ngủ được, môi Lan Thương khi đó có chút lạnh, vội vàng như một cái chớp mắt lại khiến Thanh Phong trầm mê.
Thanh Phong thực sự không thể giải thích rõ ràng cảm xúc của mình, chỉ cảm thấy Lan Thương thật tốt, chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi lúc lại đột nhiên cảm thấy xe vời.
Nhưng xa vời như thế nào lại nói không được.
Thanh Phong cũng không ngốc, lúc này mới quen biết được bao lâu đâu? Sao có thể nói là gần được?
Ngón tay sờ lên môi mình, trái tim nhảy dựng lên, đập mãnh liệt.
Nàng thở dài dứt khoát đứng dậy tháp đèn, ngồi ở trước bàn.
Trên bàn là bức họa nàng vừa vẽ lúc chạng vạng, trên bức họa là hình dáng của một nam tử, là Lan Thương.
Lúc nàng vẽ, nàng nhìn thấy cái gì thì vẽ cái đó, lúc này lại cảm thấy nếu không có hình dáng ấy, bức họa sẽ thiếu đi chút gì đó.
Đang thất thần, nàng nghe thấy tiếng gõ tường.
Thanh Phong phụt cười, nơi này là chỗ ở của thợ thủ công phải không? Nàng thò đầu lại gần, nhẹ giọng hỏi hắn: "Lan Thương, có việc gì sao?"
"Sao nàng còn chưa ngủ?"
"..."
"Uống rượu nhiều, lúc này mới có tác dụng, không ngủ được."
Bên kia trầm mặc một lúc lâu.
"Nàng có muốn đi ngắm sao không?"
"Có."
Thanh Phong bọc kín mình lại, lúc đẩy cửa vẫn bị gió lạnh ùa vào, khụ một tiếng.
Lan Thương lấy một cái khăn choàng quấn kín cổ nàng: "Đừng để nhiễm lạnh." Hắn kéo tay nàng đi về phía sâu trong đồng cỏ.
Lúc này côn trùng kêu vàng khắp rừng, không biết ở đầu truyền đến tiếng kêu của dê bò, càng rời xa căn nhà, ánh sao càng sáng.
Hai người ngẩng đầu nhìn, những vì sao đó chìm vào đáy mắt Thanh Phong, Lan Thương nắm chặt tay nàng: "Có lạnh không?"
Thanh Phong lắc đầu: "Không lạnh." Nói xong nàng có chút hối hận, nên nói là lạnh, đúng là thiếu nghị lực.
"Ồ."
"Ngài lạnh không?" Thanh Phong lễ thượng vãng lai*.
(*Lễ thượng vãng lai: có qua có lại mới toại lòng nhau).
"...!Lạnh."
"..." Thanh Phong nghe vậy quay đầu lại nhìn hắn, thấy trong mắt hắn mang ý cười, Thanh Phong giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, có chút hoảng loạn, đảo mắt nhìn xung quanh không biết nên đặt ở nơi nào cho thích hợp.
Trong lúc bối rối, nàng được Lan Thương ôm vào lòng.
Lúc này thật sự là đang ôm nàng, đầu ghé vào cổ nàng, đôi tay ôm nàng thật chặt: "Như vậy sẽ không lạnh nữa."
Hơi thở hắn xuyên qua chiếc khăn đắm chìm vào da thịt của Thanh Phong, mơ hồ vạn phần.
Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, để hắn ôm chắt.
Trong lòng nàng cười chính mình thật không có tiền đồ, rõ ràng là mong chờ muốn chết, thời điểm mấu chốt lại là kẻ hèn nhát.
Lan Thương ôm nàng vào lòng, trái tim trống rỗng được lấp đầy một chút.
Tam tiểu thư thật tốt, hắn nghĩ.
Dù có cho hắn một trăm Triệu Việt khê đi nữa hắn vẫn không đổi, chỉ có khi ôm tam tiểu thư, những đau đớn từng trải qua mới vơi đi hết thảy.
Hai người không biết ôm bao lâu, chân Thanh Phong có chút tê.
Nàng vỗ nhẹ lên lưng Lan Thương, nói một cách tội lỗi: "Chân tê..."
Thật sự gây mất hứng.
Lan Thương bật cười, buông nàng ra, đỡ cánh tay nàng để nàng dậm chân lên mặt đất.
Thanh Phong nghe lời dậm thật mạnh xuống đất vài lần, rất có khí khái đất rung núi chuyển, cái chân cũng bớt tê.
Nghe thấy Lan Thương vẫn còn đang cười, nàng lấy tay che mặt, hai chân dậm bước nhỏ: "Không cho cười."
Muốn hờn dỗi bao nhiêu thì hờn dỗi bấy nhiêu.
Lan Thương kìm nén trong lòng, vươn tay búng lên trán nàng một cái, thật nhẹ.
"Thanh Phong."
Thanh Phong buông tay nhìn hắn.
"Nàng mệt không?"
"..."
"Ta mệt rồi." Lan Thương giữ chặt tay Thanh Phong trở về, "Ngày mai chúng ta sẽ ở đây nghỉ ngơi một ngày, ngày kia xuất phát lên đỉnh núi, được không?"
"Được."
Thanh âm xuyên qua màn đêm truyền xa thật xa.
*
Văn Hoa đế nhìn Thái tử đang quỳ trước mắt, hận không thể nhấn đầu hắn ta xuống dưới.
Tai họa còn dám gây, còn trông cậy cái gì vào hắn ta làm một hoàng đế tốt?
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi." Thái tử dưới ánh mắt của Văn Hoa đế run bần bật.
Hắn ta làm Thái tử không dễ dàng, Cảnh Kha mượn sức đại thần thế lực như một con hổ, bản thân mình tuy là Thái tử, ngay cả số bạc trong tay còn không đủ, không có bạc thì mượn sức đại thần thế nào đây? Vì vậy nên mới nảy sinh tâm tư này.
Nào ngờ lại bị Âu Dương Lan Thương phát hiện.
"Biết tội chưa?"
"Nhi thần biết tội."
"Nam tử hán đại trượng phụ cần đến đỉnh thiên lập địa, lời nói tiếp theo đây của phụ hoàng, ngươi không được tranh luận cũng không được khóc lóc thảm thiết, nếu ngươi còn tức giận, ngươi ắt phải tự mình làm lại từ đầu." Văn Hoa đế trong lòng biết đứa con trai này vô dụng, nhưng bất luận như thế nào hắn ta cũng là nhi tử của mình, nói cho cùng ông ta cũng không đành lòng nhìn hắn ta thảm bại.
Thái tử ngậm nước mắt gật đầu, nằm sấp xuống.
"Phế Thái tử."
"Phụ hoàng! Phụ hoàng!" Thái tử trăm triệu lần không nghĩ rằng chỉ làm sai một lần mà lại bị phế, khóc thét gọi phụ hoàng.
"Ngươi vừa mới đồng ý với phụ hoàng thế nào?" Đôi mắt Văn Hoa đế cũng đỏ hoe.
Nhưng ông ta đã hạ quyết tâm, không thể thay đổi được.
Ông ta chỉ vào tiểu thái giám: "Dẫn đi." Đầu óc của ông ta đau nhức, không muốn nghe hắn ta kêu khóc.
Lúc đi du ngoạn, ông ta đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện.
Từ lúc ông ta có ý muốn thoái vị đã suy nghĩ nên truyền ngôi cho ai, Thái tử là người đứng mũi chịu sào, nhưng Thái tử đây lại kém coi và hoa mắt ù tai như vậy.
Hoàng cung này thật khiến cho người ta phiền não.
Ông ta sai người chuẩn bị một cỗ kiệu ra ngoài cùng.
Ngoài cung có một tiểu viện, bên trong tiểu viện có một nữ tử khiến lòng ông ta trở nên tốt hơn.
Vừa mới vào cửa, thấy Trầm Bích đang may xiêm y cho mình, ông ta đi tới từ phía sau ôm chặt lấy nàng ta.
Hơi thở hổn hển...
Bên ngoài tiểu viện lẳng lặng xuất hiện một bóng người, một lát sau đã xuất hiện ở Vương phủ.
"Lại đến?" Cảnh Kha đùa nghịch chiếc quạt trong tay mình, là chiếc quạt mấy ngày trước Thanh Phong bán ra ngoài chọ.
"Dạ." Người tới báo.
"Lui xuống đi." Cảnh Kha ánh mắt trầm lặng, Thái tử bị phế, mình chỉ còn cách ngôi vị Hoàng đế một bước, song hắn biết rõ, phụ hoàng không dễ đối phó, mình vẫn nên im lặng chờ đợi.
Chờ đợi thời cơ.
Đặt chiếc quạt lên bàn, hắn chợt nhớ tới bộ dáng nàng cúi đầu họa mặt quạt kia, vài sợi tóc lòa xòa trên chiếc cổ thanh tú, cổ tay mảnh khảnh buông trên tờ giấy.
Cảnh Kha nguyện ý chờ nàng, nếu không có cung yến bất thường của phụ hoàng, Cảnh Kha nguyện tốn nhiều công phu để đón nàng.
Nói đến thật buồn cười, Cảnh Kha là động