Ngày tháng từ từ trôi, đến tháng Tư năm sau, nàng cùng Lan Thương đến Mục phủ dùng cơm, Mục phu nhân kéo nàng vào trong phòng xem thêu thù, vào phòng đóng cửa nói chuyện phiếm.
Hai người toàn nói về chuyện nhà, Mục phu nhân khó tránh khỏi sẽ đề cập đến con dâu Hồi Xuân của mình.
Mặt bà ta đầy vẻ cưng chiều: "Tiểu Hồi Xuân này đúng là không phải đồ vật, hôm qua ta nhận được thư nó gửi cho ta, ngươi đáng xem nó nói cái gì? Nó nói Thanh Khâu sơn hoa nở rất đẹp, đáng tiếc ta không đến được, gửi cho ta một bó để ta ngửi.
Lúc ta vừa nhìn thấy bông hoa đó thì nó đã héo khô rồi.
Thanh Phong bật cười: "Hồi Xuân chính là như vậy, cực kỳ nghịch ngợm."
Mục phu nhân cười, chỉ về phía nhà ăn: "Nhìn hai người các ngươi cũng rất ân ái."
Thanh Phong gật gật đầu: "Lan Thương tinh tế, luôn nghĩ trước mọi chuyện, ở cùng với chàng, ta cũng yên tâm."
"...! Yên tâm?" Mục phu nhân ngẩn người, đây có phải là lời của một tiểu phu thê nói không? Bà ta đã ở cùng Mục lão tướng quân mấy chục năm, chưa từng cảm thấy nặng nề.
Bà ta nghĩ nghĩ một hồi, hỏi nàng: "Thanh Phong, ngươi và ta cũng không xa lạ gì, ta hỏi ngươi một chút, hai người các ngươi ngày thường sống chung như thế nào? Ta còn nhớ thời điểm giống như các ngươi đúng vào thời điểm lão nhân ấy phát điên, khiến người ta chịu không nổi."
"Chúng ta..." Thanh Phong suy nghĩ một lát, nói: "Chúng ta rất tốt, mỗi ngày chàng thượng chức, ta sẽ đến cửa hàng, chàng hạ chức thì ta trở về..."
"Ta hỏi không phải cái này." Mục lão phu nhân ngắt lời nàng, "Ta muốn hỏi, sao các ngươi lại giống hai phu thê già vậy? Bây giờ tuổi còn nhỏ, sao không vui vẻ chút, về già rồi còn có thể vui vẻ sao?"
Thanh Phong từ đỏ mặt thành đỏ tím mắt, cãi lại: "Chúng ta cũng vui vẻ..."
"Ồ, vui vẻ thì tốt." Mục phu nhân thấy Thanh Phong có nỗi niềm khó nói, sợ nàng không giữ được thể diện nên không nói ra, quay đầu đưa cho nàng một hộp hương: "Cầm đi."
"Đây là?"
Mục phu nhân mỉm cười thần bí, ghé vào tai Thanh Phong: "Đây là đồ các nương nương trong cung dùng, cách đây vài ngày có cho ta một ít.
Ta có thể dùng ở đâu bây giờ? Ngươi lấy về dùng đi, giúp trợ hứng, không tổn hại thân thể."
"...!Nương nương trong cung sao lại tặng người?"
Mục phu nhân bật cười, điểm lên trán Thanh Phong: "Hoàng thượng ngày nào cũng ra khỏi cung, đây là chuyện mọi người đều biết.
Hương này, bọn họ không dùng tới!"
Thanh Phong bị Mục phu nhân chọc cho cười thành tiếng, lòng tốt không thể chối từ, nhận lấy hộp hương, định trở về để gác xó.
Trên đường trở về, Thanh Phong nhìn bụng của mình.
Thấy hai người đã thành thân được một năm rưỡi, song mình vẫn không có động tĩnh gì.
Thanh Phong đôi lúc cảm thấy khi hai người cách xa, có lẽ có con nối dõi trước mắt sẽ tốt hơn.
Lan Thương không biết Thanh Phong đang suy tư điều gì, hỏi nàng: "Nghĩ gì vậy?"
Thanh Phong lắc đầu: "Không nghĩ gì cả." Một bông hoa đỏ rơi xuống mặt đát, thời tiết này mà có thể nở rộ như vậy, thật là hiếm thấy, Thanh Phong xoay người lại nhặt, cái hộp hương nhỏ từ cổ tay áo rơi ra.
Lan Thương thấy đồ nàng rớt, khom người giúp nàng nhặt, mùi hương bên trong chui vào mũi Lan Thương, mùi hương này hắn đang từng ngửi thấy ở trong cung, dĩ nhiên biết nó là mùi gì.
Hắn chưa từng nghĩ tới, Thanh Phong đối với mình, với bọn họ, giữa bọn họ phải dùng đến cái này sao?
Thanh Phong đỏ mặt muốn lấy nó lại, lại thấy vẻ mặt Lan Thương hơi nghiêm lại, hỏi nàng: "Nàng hỏi Mục phu nhân cái này à?"
"...!Không phải." Thanh Phong định giải thích, Lan Thương lại liếc nhìn nàng rồi quay đầu đi.
Thanh Phong cầm chặt hộp hương đi phía sau hắn, biết Lan Thương đang tức giận nên đã đem hộp hương kia để ở đầu tường rồi lại tiếp tục đuổi theo hắn.
Đuổi tới vào trong nhà, Lan Thương vẫn không nói một lời.
Hai người đứng mặt đối mặt, lại cảm thấy xấu hổ, Lan Thương nhịn lại nỗi thất vọng của mình, nói với Thanh Phong: "Ta trở về viện viết chiếu thư." Không biết từ khi nào, giữa bọn họ trở nên rất lãnh đạm.
Có khi hắn muốn thân mật với Thanh Phong, nàng lại luôn mượn cớ trốn tránh hắn, vì nàng trốn, Lan Thương không muốn miễn cưỡng nàng, dần dà, chuyện phong the càng lúc nàng phai nhạt.
Hương kia, nói là trợ hứng, nhưng thật sự có công hiệu mạnh hơn, nói cho cùng, Thanh Phong lạnh nhạt với mình, là cảm thấy mình không vừa ý nàng.
Lan Thương trong lòng khó chịu, ngồi ở trong căn phòng tối mịt một hồi lâu.
Cảnh thúc và Tĩnh Niệm lo lắng cho hắn, nhìn qua tận hai lần.
Hắn ngồi tới tận canh hai mới đứng dậy trở về.
Thanh Phong đã ngủ, hắn cởi xiêm y ngồi ở mép giường một lát, lúc này mới nằm lên.
Hắn vừa nằm xuống, Thanh Phong đã mở to mắt, nhỏ giọng gọi hắn: "Lan Thương."
"Hửm?"
"Ta...!không muốn dùng loại hương đó."
"Ừm."
"Là Mục phu nhân đưa cho ta, nói là Hoàng thượng mỗi ngày đều ra ngoài cung, các nương nương trong cung không cần nữa, liền thuận tay đưa cho bà ấy.
Bà ấy và Mục lão tướng quân cũng đã có tuổi, càng không cần nó, vì thế mới thuận tay đưa cho ta.
Ta không tiện thoái thác, chỉ đành cầm lấy, nghĩ là lúc về sẽ đem bỏ..." Thanh Phong thanh minh, cái liếc mắt kia của Lan Thương chứa đựng sự buồn bã, bất bình và nhục nhã, hắn cảm thấy mình đang bị giẫm đạp lên tôn nghiêm của một nam tử.
"Không sao." Lan Thương quàng tay dưới cổ nàng, "Nàng gối đi, hôm nay ta tới muộn."
Thanh Phong cười cười, dùng sức nhích người đến bên cạnh hắn, đầu gối lên cánh tay hắn.
Hơn một năm này nàng có thêm một tật xấu, không gối hắn sẽ ngủ không được, nhiều ít đã bị hắn chiều hư.
Lan Thương ôm nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng: "Mau ngủ đi, nếu không ngày mai lại đau đầu."
"Ừm..." Thanh Phong cọ