Cảnh Kha bước vào trong phòng Triệu Việt Khê, khăn voan đỏ trên đầu nàng ta so với ngày ấy Thư Nguyệt cùng hắn thành thân còn đỏ hơn.
Cảnh Kha trước sau đều không nhớ nổi lúc hắn vén khăn voan của Thư Nguyệt lên đã nói điều gì, có lẽ là khen nàng đẹp.
Thư Nguyệt thật sự đẹp, Thư Nguyệt là do phụ hoàng chọn cho hắn, nhưng cũng rất vừa ý hắn.
Mấy năm qua bất luận có thu nạp thêm tân nhân, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ thay đổi Thư Nguyệt, cho dù hiện tại, phát giác Thư Nguyệt có hai lòng đôi với mình, hắn cũng không muốn động vào nàng.
Thư Nguyệt nuôi dương Tinh nhi tốt như vậy, tốt đến mức khiến Cảnh Kha có lúc cảm thấy Tinh nhi không phải con của mình.
Đầu óc Cảnh Kha chỉ toàn là Thư Nguyệt, không dứt ra được.
Trong lòng hắn hỗn loạn, thấy khăn voan đỏ của Triệu Việt Khê ngày càng lộ liễu, hắn vén nó lên, nhìn thấy đôi mắt rực rỡ của nàng ta.
Cảnh Kha ngồi ở đầu giường, kéo lấy tay Triệu Việt Khê: "Vui không?"
Triệu Việt Khê bàn tay lạnh lẽo, khẽ gật gật đầu: "Vui." Trước khi nàng ta ra cửa phu thân luôn dặn dò nàng, đại Hoàng tử tương lai là người sẽ làm hoàng đế.
Dưới lời căn dặn của phụ thân, lúc này Triệu Việt Khê nhìn lấy Cảnh Kha, trong lòng không hiểu vì sao có một nỗi sợ hãi không rõ ngọn nguồn.
"Vui thì tốt." Cảnh Kha vỗ vỗ vai nàng ta, sau đó nói: "Đã gả đến Vương phủ thì phải theo quy củ của Vương phủ.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng được gả vào, bổn vương tự mình nói với nàng, nàng phải nhớ cho kỹ: thứ nhất, xem vi phu là trời; thứ hai, không được chọc vào Thư Nguyệt và Tinh nhi; thứ ba, không được ở bên ngoài rêu rao khắp nơi.
Nàng có thể làm được không?"
Triệu Việt Khê là bị tính toán gả vào Vương phủ, nào ngờ người đe dọa nàng ta không phải là Thư Nguyệt mà là Cảnh Kha.
Nàng ta từ nhỏ sống trong nhung lua, đã bao giờ phải chịu bị khinh nhục như vậy, vì thế cắn chặt môi, mắt rưng rưng vài giọt nước mắt nhìn về phía Cảnh Kha, dường như sắp khóc.
Cảnh Kha dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc nàng ta, nàng ta là ái nữ của lão Thừa tướng, mặc dù lòng không hướng về nàng ta, song vẫn phải làm đủ mặt mũi.
Tay hắn mơn trớn môi nàng ta, kiều diễm ướt át.
Gương mặt này ở trước mắt Cảnh Kha biến ảo thành Tống Thanh Phong, biến ảo thành Thư Nguyệt, đột ngột ấn nàng ta ngã xuống giường.
Triệu Việt Khê đã từng ở cùng hắn một lần, nhưng lần này nàng ta vẫn bị bộ dạng như sói của hắn làm cho sợ hãi, kéo chăn liên tục rụt lại.
Cảnh Kha hung mãnh tiến tới, không hề có chút cảm thông khiến Triệu Việt Khê đau đớn không chịu nổi, nàng ta nhứo tới lời dặn dò trước khi đi của phụ thân, đành cắn răng hầu hạ.
Cảnh Kha thấy nàng ta nhẫn nhịn, càng được nước lấn tới, Triệu Việt Khê nhắm hai mắt lại, nghĩ Cảnh Kha nếu là Lan Thương thì thật tốt, nàng ta trong lòng thật sự thích Lan Thương, vị công tử giống như ngọc.
Một nỗi buồn từ đâu ập tới, nếu là Âu Dương Lan Thương, chắc chắn sẽ không như vậy.
*
Thanh Phong vẫn luôn nghĩ ngợi về chuyện thành thân của Cảnh Kha, không biết vì sao, lúc sáng sớm Cảnh Kha ở trên xe ngựa liếc nhìn nàng một cái khiến tỏng lòng nàng run sợ.
Nàng bảo Tiểu Thất đi tìm hiểu, lúc này mới nghe đến chuyện Cảnh Kha và Triệu Việt Khê lan truyền ở trên phố.
Lúc này trong lòng nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, chỉ là thấy điều đó thật không đáng đối với Thư Nguyệt.
Trước đây Thanh Phong thấy Thư Nguyệt là một người tự do vui vẻ, nhưng bây giờ khi nhìn kĩ lại mới nhận ra Thư Nguyệt đang tự mua vui giữa đau khổ mà thôi.
Chuyện phu thê xưa nay là thế, người ngoài nhìn thấy mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng mọi tư vị khổ đau chỉ mỗi mình mới biết được.
Nàng lại nghĩ tới Lan Thương.
Sau năm mới hắn mải bận rộn về kỳ thi mùa xuân, Thanh Phong đã lâu rồi không thấy hắn.
Người này giống như tuyết trên mái hiên, khi tỉnh lại chỉ còn lại giọt nước, biến mất trong hư không.
Tuân Cẩm thì tâm trạng thoải mái, kỳ thi mùa xuân sắp tới nhưng không thấy hắn vội vàng, rảnh rỗi là liền chạy tới thư viện.
Hắn ta ở Vị Nam chắc có rất nhiều phụ lão hương thân, mỗi lần tới đều nói là đến mua tranh chữ cho phụ lão hương thân, mỗi bức tranh chữ hắn nhìn trúng đều có giá rất cao.
Một hai lần lúc đầu Thanh Phong còn tin, tới lần thứ ba thì cảm thấy không ổn.
Nàng có từng hỏi qua hắn: "Tuân công tử ở Vị Nam kết giao được với rất nhiều người sao?"
Tuân Cẩm nghĩ mội chút: "Phải.
Người Vị Nam rất nhiệt thành, dễ giao hữu.
Vừa ra khỏi nha môn nhìn thấy ai thuận mắt, nắm tay một chạm liền trở thành bằng hữu."
"...!Bằng hữu của Tuân công tử đều là quý nhân?" Tính tình thẳng thắn của Thanh Phong lại nổi lên, ở giữa có phụ thân, nàng trước sau đều kiêng kị với Tuân Cẩm.
Nào ngờ Tuân Cẩm nhe răng cười, không che giấu chút nào: "Đã nhìn thấu rồi thì đừng nói toạc ra."
"?" Trên mặt Thanh Phong vẫn còn nghi vấn, đang chờ hắn giải thích, hắn lại tùy tiện ngồi lên ghế: "Nam tử hán đại trượng phu phải ngồi thật ngay ngắn, Tuân Cẩm ta chính là vì thích tranh chữ của tam tiểu thư, chính là nguyên ý mua về để tặng người ta, nghe thấy người khác khen tranh chữ này đẹp, ta sẽ vui." Tuân Cẩm suýt chút nữa thì nói ra câi Tuân Cẩm ta có lẽ có chút vừa ý tam tiểu thư.
"..." Thanh Phong bị vẻ nhiệt tình của hắn chọc cười: "Rồi rồi rồi, ngài có bạc thì ngài tiêu, Tống Thanh Phong ta làm ăn, không giơ tay đánh người đang cười."
Tuân Cẩm gật đầu: "Thành giao, vậy làm phiền tam tiểu thư giúp ta gói chúng lại."
Tuân Cẩm thường xuyên tới như vậy nên cũng nhanh chóng thân thiết hơn với Thanh Phong.
Một ngày nọ, hắn cau mày nói với Thanh Phong: "Ta sắp thi Đình, xin tam tiểu thư viết phó tự cho."
"?" Thanh Phong thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, nếu không lại nghĩ hắn sắp làm chuyện xấu gì đó.
"Viết hai chữ "cao trung", viết như vậy, ta sẽ không cần phải dọn đường hồi phủ."
"..." Thanh Phong cười cười: "Được thôi.
Tặng ngài hai chữ "cao trung"".
Cái chặn giấy đặt ở một góc, nàng cúi đầu viết chữ.
Tuân Cẩm đứng ở một bên ngắm nhìn nàng, cổ tay gầy guộc, lúc hạ bút lại ung dung, hắn đối với nàng càng thêm tán thưởng.
Lúc ấy vừa đến kinh thành, lão Thái phó khi đề cập với hắn về nhóm nữ nhi của Tống gia rất có ý muốn tác hợp.
Nhưng khi chỉ nói đến mỗi tam tiểu thư thì lại cau mày lại, xua tay nói: GỖ mục không thể khắc.
Tuân Cẩm vốn chỉ là tò mò nên đến Phàm Trần thi viện xem khối gỗ mục kia.
Nên nói như thế nào nhỉ? Thật sự là một khối gỗ mục, đang ôm một khối băng khắc lên, hắn nhìn nàng hồi lâu nhưng nàng lại hoàn toàn không biết.
Là thật sự nhập tâm.
Tuân Cẩm không dám đả động tới tư thái chuyên tâm của nàng, cứ như vậy đắm chìm trong sự yêu thích của bản thân, quá mức khó tả.
Đại niên mùng Một nàng hồi phủ, rõ ràng trong lòng đề phòng, nhưng nàng vẫn ngồi đỏ mỉm cười nghe đại gia nói chuyện một cách vô thưởng vô phạt.
Tuân Cẩm từ nhỏ đã được ăn thức ăn ngon, được phụ mẫu bảo bọc, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, nhưng trong khoảnh khắc đó