Thư Nguyệt nhìn Quan Ải Nguyệt, nhớ đến một chiều tối hè bọn họ chạy đến sông Vĩnh An xem đèn, mình thì trách hắn ngốc nghếch, thấp giọng thì thầm một cầu: "Ải Nguyệt không biết lòng ta đang nghĩ gì." Hắn cười hỏi: "Trong lòng nàng đang nghĩ gì?" Đôi mắt hắn thật sáng, khi đó Thư Nguyệt còn kiêu ngạo hơn bây giờ, nàng nhón mũi chân tiến đến bên tai hắn: "Trong lòng Thư Nguyệt là Ải Nguyệt." Rồi sau đó cười khanh khách thành tiếng.
Khi đó Quan Ải Nguyệt cũng nói trong lòng Ải Nguyệt cũng có Thư Nguyệt, nhưng đến lúc đi lại chẳng nói một lời.
Thư Nguyệt dù say nhưng vẫn còn nhớ rõ mình là Vương phi của Vương phủ.
Nàng lảo đảo lắc lư bước xuống kiệu, tìm một tảng đỏ dưới đất ném về phía hắn, mắng: "Không được xuất hiện trước mặt bổn Vương phi nữa!" Nàng xoay người bước lên kiêu, trong lòng thầm nghĩ hòn đã này ném rất chuẩn, hắn đúng là một tên khốn kiếp, đi rồi thì vĩnh viễn đừng trở về nữa, trở về cũng đừng xuất hiện trước mắt nàng nữa! Nàng đờ dẫn bước vào Vương phủ, được nha đầu đỡ vào trong phòng.
"Nàng đi đâu vậy?" Là Cảnh Kha.
Hôm nay Cảnh Kha sau khi hạ triều trở về, vốn định cùng nàng dùng cơm với nhau, nhưng nha đầu lại nói Vương phi ra ngoài rồi, nói là đi nghe xướng.
Cảnh Kha vẫn luôn chờ cho đến bây giờ.
Thư Nguyệt hắc hắc cười: "Khuya như vậy rồi mà còn chưa ngủ, ngài muốn làm Dạ Du thần hay sao vậy gia của thiếp?" Ngón tay nàng điểm trước ngực Cảnh Kha, nhẹ nhàng đẩy hắn một phen: "Hôm nay thiếp buồn ngủ quá, không thể cùng ngài nói cho rõ vì sao lại giúp ngài cưới Triệu Việt Khê vào cửa được..."
Nàng quơ quơ, suýt thì ngã ra phía sau, Cảnh Kha tay mắt nhanh lẹ chặn ngang bế nàng lên.
"Làm gì vậy!" Thư Nguyệt ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, trong lòng Cảnh Kha vốn đã tức giận, thuận tay ném nàng lên giường.
"Nàng bây giờ hành động giống một con chó điên vậy!" Cảnh Kha thấy bộ dạng Thư Nguyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, huấn nàng một câu.
"Nam nhân ôm nữ nhân của mình, còn có thể làm gì?"
"Ngài mới là chó điên!" Thư Nguyệt cầm gối ném về phía hắn: "Tránh ra!" Trong lòng nàng cực kỳ đau đớn, nhìn thấy Cảnh Kha lại vạn phần không vừa mắt.
Cảnh Kha bị nàng làm cho tức điên lên, nhảy lên giường đè nàng lại: "Nàng lại la lối khóc lóc thử xem?"
Thư Nguyệt cắn vào vai hắn một cái, Cảnh Kha đau đớn kêu lên một tiếng, cắn chặt răng, quay đầu dùng sức lấp kín môi nàng.
Hai người đã tranh cãi được một thời gian rồi, Cảnh Kha đã tha thứ cho Thư Nguyệt vì đã tính kế hắn, tính kế thì tính kế, còn có thể thế nào nữa? Nàng lại không chịu thua, cả người tự tài, mặc một y phục mới, mang một đôi giày mới ra ngoài uống rượu, thật sự không để hắn yên tâm mà.
Môi Cảnh Kha hung ác, Thư Nguyệt dùng sức đẩy hắn không được, thừa cơ cắn hắn một cái, Cảnh Kha che miệng nhảy xuống dưới giường, nhìn Thư Nguyệt nổi điên.
Đôi mắt hắn đỏ bừng, tức giận một đánh nàng một trận.
Thư Nguyệt duỗi ngón tay ra: "Đi ra ngoài!"
"Mẹ nó, nàng có phải có người bên ngoài rồi không?" Cảnh Kha đấm một cái lên bàn sách: "Mẹ nó, nàng có phải có người bên ngoài rồi không?" Hai người thành thân lâu như vậy, Thư Nguyệt trước này đều chịu thua trước mọi cuộc tranh cãi, trước khi hắn nổi giận, nàng đều cười hì hì quấn lấy hắn, hai người không còn giận nhau nữa.
Bây giờ đã giận lâu lắm rồi, trong lòng Cảnh Kha rất khó chịu.
Hắn muốn cùng nàng nói cho rõ ràng, nhưng lại thấy nữ tử trên giường đã nhắm mắt lại, ngủ rồi.
Cảnh Kha tức giận dồn trong lòng ngực, không thể đi xuống cũng không thể trèo lên, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thư Nguyệt một cái rồi xoay người rời đi.
Hạ nhân đang ở trong phòng Triệu Việt Khê thêm mắm thêm muối, nói Cảnh Kha vừa mới ôm Thư Nguyệt vào phòng, sắc mặt Triệu Việt Khê đen lại.
Lúc nhìn thấy Cảnh Kha tiến vào mới yên tâm một chút, tiên đến trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ không còn sớm nữa, đi ngủ thôi?"
Cảnh Kha lời nhắc không muốn nói chuyện với Triệu Việt Khê, bế nàng ta lên ném lên giường, vừa trèo lên giường lại cảm thấy ngu ngốc vô vị.
Im lặng được một lúc, hắn đứng dậy bước ra ngoài.
*
Thanh Phong uống rượu, sau khi chia tay Thư Nguyệt thì ở sông Vĩnh An cho tiêu thực.
Nàng nhìn thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng thú vị, chơi vui vẻ vô cùng.
Tuyết Diên không biết vì sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, tóm lại ngoan ngoãn đi theo phía sau là được rồi.
Gánh hát kia vẫn còn ở đó, Thanh Phong trở lại đứng đó xem diễn.
Xem được một lát thì có người chụp lấy bả vai nàng, cho rằng Thư Nguyệt lại trở lại rồi, quay đầu lại cười: "Chưa hồi phủ sao?"
Nhưng lại thấy gương mặt Tuân Cẩm tươi cười ở trước mắt: "Ta thấy trông giống nàng nên vỗ vỗ thử xem." Hắn nghiêng người về phía trước, xem xét: "Nàng uống rượu sao?"
Thanh Phong vội vàng che miệng lui về phía sau một bước, đôi mắt tròn xoe: "Có thể ngửi thấy sao?"
Tuân Cẩm gật gật đầu: "Khá là rõ ràng."
"...! Có phải không ra thể thống gì hay không? Chút nữa trở về ngài đừng nói cho phụ thân ta, ông ấy dạy dỗ người khác không dứt, ta lại không phục, chắc chắn sẽ khiến ngài thấy khó coi." Than Phong một bên yếu thế một bên uy hiếp, Tuân Cẩm liên tục gật đầu: "Không nói không nó", rồi sau đó chỉ vào quán nước chè ven đường: "Giờ uống chè có lẽ sẽ tốt hơn chút."
"Đúng đúng.
Ngài nói rất đúng, chúng ta đi uống nước chè, uống nhiều chút." Nàng uống rượu, lời nói lại ngọt ngào, Tuân Cẩm thấy nàng cực kỳ thú vị, nhịn không được hắc hắc cười hai tiếng, Thanh Phong trừng hai mắt: "Cười cái gì!"
"Cười vì rượu đúng là thứ tốt, ngay cả tam tiểu thư uống xong cũng rơi xuống phàm trần cùng với pháo hoa.
Rất xứng đôi với bảng hiệu Phàm Trần thư viện."
"...!Trước giờ ta không xứng sao?"
"Trước giờ là tiên nhân trên bầu trời." Tuân Cẩm thuận miệng khen nàng, cũng không phải sao, một thân tố y, một đôi tay khéo, một gương mặt thuần khiết.
Thanh Phong được hắn khen đến đỏ mặt, ngồi trên ghế nhỏ hồi lâu mới hoàn hôn: "Ta muốn uống chè hạt sen nấm tuyết."
Tuân Cẩm gật đầu nói với lão bản: "Cho ba chén." Tuyết Diên theo sau cũng có phần.
Tuyết Diên nghe thấy hắn nói như vậy, ấn tượng đối với vị Tuân công tử này tốt hơn một chút, trước giờ luôn cảm thấy bất luận như thế nào thì cô gia vẫn là phu quân của tiểu thư, nhưng không biết vì sao hai ngày nay lại quay lưng lại với nhau, cô gia không tốt bằng Tuân công tử này.
Tuân công tử hào sảng bộc trực, đãi nhân thân hòa, gia thế lại tốt, nếu có thể cùng tam tiểu thư được việc, quả thực là chuyện tốt.
Nói đến cùng, Âu Dương Lan Thương sẽ chỉ làm tiểu thư khóc.
"Tuân công tử chuẩn bị thế nào rồi?" Thanh Phong đột nhiên nhớ tới ngày mồng hai tháng Hai tới là kỳ thi mùa xuân, hắn cả ngày thành thơi, tựa hồ không đem việc này để ở trong lòng.
"Thật ra không cần đặc biệt chuẩn bị gì, kinh thành nhân tài đông đúc, nhìn thấy việc đời là đủ.
Người như ta, gửi gắm tình cảm ở non nước, thật sự cũng không có chí hướng lớn gì." Tuân Cẩm từng nghĩ tới, bản thân thật sự là một người trung dung, trời cao đất rộng so với đấu tranh trong triều đình lại hấp dẫn hắn hơn cả.
"Nói như vậy, Tuân công tử hẳn đã đi qua rất nhiều nơi?" Thanh Phong uống xong ngụm nước chè cuối cùng, buông chén nhìn hắn.
Tuân Cẩm vỗ vào trán hắn một cái: "Ta vừa rồi có phải khoác loác rồi không? Mấy năm nay đích xác là có du học qua rất nheièu nơi, tam tiểu thư có đặc biệt hướng tới chỗ nào không?"
Thanh Phong vừa uống rượu, đầu óc lúc này chậm chạp, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ nổi muốn đi đến chỗ nào, chỉ đành lắc đầu: "Nhớ không nổi...!Hôm nay quả thật là uống nhiều quá..." Rượu này tác dụng cũng thật mạnh, Thanh Phong có chút choáng vàng, một sợi tóc rơi xuống bị gió thổi đến bên môi, nàng buồn rầu vén ra phía sau hai lần đều không vén được.
Tuân Cẩm nhìn dáng điệu thơ ngây của nàng trong lòng đầy thích thú, nhịn không được duỗi tay giúp nàng vén ra phía sau tai.
Đầu ngón tay vô tình cọ qua khuôn mặt nhỏ của nàng, thật nóng bỏng.
Nữ tử tốt như vậy mà còn hòa ly.
Tuân Cẩm đột nhiên toát ra một suy nghĩ như vậy, suy nghĩ này dọa tới hắn, sao lại nghĩ xa đến như vậy?
Lại nhìn người trước mắt, hắn lộ rõ vẻ bối rối: "Nàng chóng mặt sao? Ta đưa nàng về nhé?"
Thanh Phong bắt chước tư thái ngày thường của hắn, ôm quyền: "Đa tạ." Rồi sau đó đón Tuyết Diên, men theo con đường trở về nhà.
Tuân Cẩm thật ra không vội, trở về cũng không có việc gì, chưa kể tam tiểu thư sau khi uống rượu lại quyến rũ như vậy, hắn thực sự muốn nhìn nhiều hơn.
Cứ như vậy, hắn tiễn nàng đến trước cửa rồi cáo từ Thanh Phong.
Thanh Phong nào còn nghe thấy âm thanh nào nữa, vừa vào cửa đã lập tức gục đầu xuống giường, ngủ đến tối trời tối đất.
Ngày hôm sau mở mắt, cảm thấy đầu càng đau nhức.
Cơn chóng mặt hôm qua đã biến thành sông cuộn biển ngầm trong dạ dày, nàng nôn thốc nôn tháo một lúc lâu cho đến khi hoa cả mắt lại ngã xuống ngủ.
Lúc mở mắt đã là chiều tối, thân thể thoải mái hơn nhiều, uống một chén cháo, tinh thần thanh tịnh, lúc này mới cảm thấy như được sống lại.
Điều kỳ quái là, sự tình sau khi nàng tách khỏi Thư Nguyệt hoàn toàn không nhớ rõ.
Tuyết Diên tròn mắt hỏi: "Người không nhớ rõ Tuân công tử đã mời người uống nước chè sao?"
Thanh Phong mơ hồ lắc đầu.
Tuyết Diên thở dài: "Ai.
Nhân gia Tuân công tử hôm qua mời tiểu thư uống nước chè, còn tiện đường đưa tiểu thư về nhà nữa."
"Tuân công tử là người tốt." Thanh Phong giơ ngón cái lên.
"...! Người...!Thật là..." Tuyết Diên dậm chân rời đi, để Thanh Phong một mình hồi tưởng lại, thực sự là kiểu người sau khi uống rượu đều không nhớ bất cứ điều gì sao? Mình trước giờ đâu có vậy đâu? Có lẽ đã uống nhiều quá rồi?
Thanh Phong say xỉn hai ngày, hai ngày này một chút cũng không nhớ tới Âu Dương Lan Thương, tâm tình cực kỳ tốt, gọi Tiểu Thất cùng nàng ra ngoài đi dạo.
Vừa mới ra khỏi cửa viện đã nhìn thấy Lan Thương vừa hạ chức trở về, Thanh Phong rướn cổ lên: "Gặp được Âu Dương đại nhân rồi." Bước chân không giảm tốc độ, không có ý dừng lại nói chuyện với hắn.
Lan Thương gật đầu: "Chào tam tiểu thư." Bước chân hắn cũng không có ý chậm lại.
Hôm nay Lan Thương được lão Thái phó gọi vào Tống phủ, lão Thái phó đối với hắn nói chuyện rất khách khí, nhưng hắn nghe hiểu ý của ông ta: Tuân Cẩm coi trọng Thanh Phong, Thanh Phong cũng không chán ghét cậu ta.
Lão Thái phó không muốn hắn cản trở chuyện tốt của Thanh Phong và Tuân Cẩm.
Lan Thương gánh không nổi cái ác danh đó, lập tức rời đi.
Lúc này gặp lại Thanh Phong,