Ngoài tiểu viện một trận ầm ĩ, Trầm Bích bảo nha đầu ra ngoài xem xét.
Nha đầu đi một lúc lâu rồi chạy về: "Ngoài cổng có mấy người từ Giang Nam chạy nạn tới kinh thành, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, gục ngay trước cổng.
Trong số đó chỉ còn một người còn thoi thóp."
Trầm Bích vội đứng lên đi ra ngoài, nhớ tới Văn Hoa đế đã dặn nàng ta không được tùy tiện ra ngoài, lại dừng bước chân.
Nha đầu thấy nàng như thế, đảo mắt nói: "Người đừng đi ra ngoài, chỉ cần cho chút bạc rồi đuổi đi là được.
Ai, quá đáng thương, là chết đói."
Trầm Bích hai ba năm nay không biết nhân gian trông thế nào, nghe câu chết đói thì có chút đau lòng, nàng ta nói với nha đầu: "Vậy, trái phải trong ngoài đều là người của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Đưa người vào đây."
Nha đầu gật đầu chạy ra ngoài, đưa người kia vào trong.
Trầm Bích xuyên qua cửa sổ nhìn bọn người kia, gầy đến nỗi da bọc xương, cực kì khổ sở, thực sự có chút chua xót.
Nàng lấy từ trong tráp ra mấy món điểm tâm đi ra ngoài đưa tới tay bọn họ: "Trước mắt ăn tạm mấy cái này đi, ta sẽ vào tiểu bếp nấy cơm."
Mấy nam tử kia nhận lấy điểm tâm trong mắt chảy ra vài giọt nước mắt đục ngầu, quỳ trên mặt đất lạy Trầm Bích thật mạnh, Trầm Bích nơi nào nhận nổi, vội tiến đến dìu nhóm người đó.
Một con dao ngắn đột nhiên kề ngay cổ nàng ta: "Muốn tiểu Hoàng tử còn mạng, không được cử động." Trầm Bích quay đầu lại nhìn, tiểu Hoàng tử đang ở trong lòng ngực nha đầu, nha đầu kia không phải là Duy Nặc trước giờ, dường như là một con người khác.
Ả ta gật đầu với mấy người đó: "Chúng ta nhanh chút, đừng bỏ lỡ chuyện quan trong." Trầm Bích định mở miệng nói gì đó, một cây châm độc đâm vào cánh tay nàng ta, mọi chuyện xảy ra sau đó, nàng ta không biết gì nữa.
Đợi lúc nàng mở mắt thì nhìn thấy một người ngồi đối diện, người này nàng nhận ra, trước đây Văn Hoa đế thường xuyên dẫn y tới trà lâu uống trà, nhị Hoàng tử.
"Không có gì đâu, ta chỉ muốn xem phụ hoàng quan tâm đến ngươi tới mức nào thôi." Y mở miệng nói, Duy Nặc trước đây hoàn toàn lạ lẫm, vẻ mặt âm ngoan khiến cho người ta sợ hãi.
"Nhị Hoàng tử muốn làm Hoàng thượng sao?" Trầm Bích nhẹ giọng hỏi y.
Nhị Hoàng tử không lên tiếng, trước đây y vẫn luôn chờ, chờ phụ hoàng cho y một cơ hội.
Nhưng giờ đây y vẫn thua trong tay Âu Dương Lan Thương, y phải làm Hoàng thương, không có tiền thì không xong, số quan lương đó có thể nhanh chóng cứu y, nhưng lại bị Âu Dương Lan Thương nhìn thấy.
Y chỉ có thể tự mình ra tay mà thôi.
"Phụ hoàng ngài từng nói, ngài ấy muốn để lại ngôi vị Hoàng đế cho ngài."
Đôi mắt nhị Hoàng tử nháy sáng, nhưng ngay sau đó lại chợt tắt.
Y đứng dậy bước ra ngoài: "Giang sơn và ngươi, ta xem phụ hoàng chọn cái nào!"
"Thu tay lại đi.
Đừng đẩy phụ hoàng ngài vào ngõ cụt, ngài không có phần thắng đâu."
Nhị Hoàng tử đi đến trước mặt Trầm Bích, nâng mặt nàng ta lên.
Gương mặt này đúng thật sự quá tuyệt vời, xinh đẹp không phô trương nhưng lại có khí chấn tiềm tàng, khiến người ta không thể dời mắt.
Y ghé sát môi vào tai nàng: "Chắc là ngươi không biết, trước đây, là bổn Hoàng tử coi trọng ngươi trước." Nói xong y đột nhiên kéo nàng đến trước người, bóp lấy cổ nàng: "Ông ta là Hoàng đế thì có gì đặc biệt hơn người khác.
Hôm nay bổn Hoàng tử chính là muốn đảo phản Thiên Cương!" Dứt lời y bắt đầu động thủ cởi bỏ xiêm y của Trầm Bích, Trầm Bích dọa hắn đừng tới, dùng sức vùng vẫy thân mình: "Ngươi dừng tay! Phụ hoàng ngươi sẽ đem ngươi bằm thây vạn đoạn!"
"Vậy thì hãy nhìn xem rốt cuộc ai mới là người có thể sống đến cuối cùng!" Tay y liều mạng xé rách xiêm y Trầm Bích, Trầm Bích tan nát cõi lòng, y làm như vậy, bản thân nàng và Văn Hoa đế sẽ không còn tương lai nữa.
Chung quanh không có lấy một bóng người, không ai có thể cứu nàng cả.
Ngài ấy là vua của một nước, há có thể chịu nỗi nhục nhã này? Trầm Bích chảy nước mắt nói với y: "Buông tay ta ra, như vậy không thú vị."
Nhị Hoàng tử nghe thấy thế, động tác trên tay dừng lại, âm hiểm bật cười: "Ngươi nói rất đúng, trói ngươi lại, thật không khác gì một xác chết." Y động thủ cởi trói cho nàng, sau đó tiến lên vén váy nàng lên, Trầm Bích vùng vậy, nhét một viên thuốc vào miệng, khi nhị Hoàng tử cởi bỏ váy nàng xuống, nàng đã không còn tiếng động gì nữa.
Trầm Bích đi rồi.
Nhị Hoàng tử cho rằng mình đang nằm mơ, nàng ngày thường vô thanh vô tức, nhưng lại rất có chính kiến, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, nàng đã từng nói như vậy...!Xong rồi, xong rồi.
Y ngồi đó sửng sốt hồi lâu mới mặc lại xiêm y cho Trầm Bích chỉnh tề.
Sau đó y đột nhiên cho mình mấy cái bạt tay! Hồ đồ! Hồ đồ!
Văn Hoa đế đến đêm mới biết Trầm Bích xảy ra chuyện, mọi thứ trong viện nàng đều ở đó, nhưng chỉ có mình nàng là biết mất, ám vệ mà ông ta đã phái cho nàng cũng không thấy đâu.
Nhớ tới lúc nàng nói nhớ mình, môi ông ta khẽ giật giật: "Đem ghế dựa tới đây." Không cần đi đâu nữa, bản thân ông ta làm đế vương đã mấy chục năm, kết quả lại rơi vào tay nhi tử của chính mình.
Y vậy mà lại xuống tay với Trầm Bích, toàn tâm toàn ý ngồi ở chỗ này chờ ông ta.
Lúc ông ta tới, mọi thứ đã chuẩn bị xong, di chiếu cũng đã viết, chỉ đợi ông ta ấn đại ấn lên.
Văn Hoa đế đọc di chiếu, bật cười thành tiếng: "Ngươi muốn giang sơn này sao?"
Nhị Hoàng tử lần đầu tiên không quỳ trước mặt phụ hoàng, đầu lúc này ngẩng cao: "Để xem phụ hoàng cho nhi thần cái gì.
Nếu phụ hoàng muốn Trầm Bích và tiểu Hoàng tử, vậy thì hãy cho nhi thần giang sơn; nếu phụ hoàng muốn mạng của mình, vậy thì hãy đổi mạng với mạng của nhi thần và Trầm Bích.
Tòa nhà phụ hoàng cho nhi thần nhi thần đã xem qua, cực kỳ không thích, tòa nhà đó không có hoàng cung, nhi tử liều chết cũng sẽ không đi."
Văn Hoa đế gật gật đầu: "Trẫm cũng không tính để ngươi đi.
Giang sơn cho ngươi, đưa trẫm đi gặp Trầm Bích và tiểu Hoàng tử đi."
"Trước mắt phụ hoàng ấn đại ấn lên đi, sau đó uống rượu mà nhi thần chuẩn bị cho phụ hoàng..."
Văn Hoa đế bật cười: "Hay hay hay, không hổ là nhi tử của trầm, tới lúc này mà trẫm vẫn không muốn giết ngươi.
Chỉ là đại ấn trẫm không mang trên người, người ở bên cạnh cũng không có ai biết nó ở đâu.
Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình đi tìm.
Trẫm, muốn gặp Trầm Bích."
"Phụ hoàng đưa đại ấn trước, nhi tử ắt sẽ dẫn phụ hoàng đi gặp Trầm Bích." Ánh mắt nhị Hoàng tử có vài phần trốn tránh, nhưng dĩ nhiên không thoát khỏi mắt của Văn Hoa đế.
Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt y, đột nhiên nắm lấy cổ áo y, ánh mắt khinh miệt, nhẹ giọng nói với y: "Làm nhi tử của phụ hoàng hơn hai mươi năm, vậy mà ngươi vẫn không hiểu phụ hoàng ngươi.
Phụ hoàng đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không cần."
"Bên ngoài đều là người của nhi thần."
"Lại đây, phụ hoàng mang ngươi nhìn xem, bên ngoài là người của ai!!!" Ông ta kéo nhị Hoàng tử ra ngoài, chân đá văng cửa viện, bên ngoài người quỳ đầy đất, tiếng hô tung trời: "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
Nhị Hoàng tử kinh ngạc nhìn đám người bị mình mua chuộc giờ đây đang ngoan ngoãn quỳ gối ở kia, y suy sụp quỳ xuống: "Phụ hoàng...!phụ hoàng..."
Văn Hoa đế xua xua tay: "Đưa đến thiên lao,