21h00...Bụp!! Một chồng sổ sách và tài liệu đập xuống bànThư ký giám đốc -Trác Nhiên cao giọng, "Tối nay cô ở lại tăng ca đi ! Chủ tịch trong tháng này sẽ mở cuộc họp cuối nhiệm kỳ cần tổng hợp tất cả sổ sách, cô nhập hết tài liệu vào máy tính ! Trưa mai nộp lên cho tôi""Chị Trác có thể để em vài ba hôm nữa hẳn nộp có được không... " Chưa kịp nói hết ý định trong đầu lại bị Trác Nhiên cướp lời,"Tôi không cần biết vấn đề gì của cô, lập tức trưa mai phải có báo cáo! "Dứt lời cô ta liền quay đi bỏ lại thực tập sinh cùng với núi tài liệu.Đành bất lực chấp nhận số phận, thôi thì khẽ vươn vai lấy động lực tiếp tục làm việc...00h00...Tích tắc... Tích tắc...Cô gục đầu xuống bàn, đã quá mệt mõi rồi .Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện ba luồng sáng bay quanh lấy cô, vô thức bật dậy dụi mắt.Kì lạ những luồng sáng ấy lại biến đâu mất...lẽ nào vì quá mệt mà sinh ảo giác ư?Nhìn lại đống giấy trên bàn, nhập vào máy tính cũng đã hơn quá nửa, thôi thì về vậy sáng mai lại làm tiếp.Bước ra cổng công ty, đang định vung chân đi tiếp cô nghe tiếng hỏi, "Tiểu Tịnh, trễ thế này rồi cháu mới về à !? ""À dạ vâng, tối nay cháu tăng ca." Hóa ra đấy là của tiếng lão bảo vệ già.Lão ta làm ở đây cũng đã lâu lắm rồi, bình thường rất ít nói chuyện với ai nhưng đúng hơn là chẳng ai muốn bắt chuyện với một người già như lão duy chỉ có mỗi cô gái nhỏ Trần Tiểu Tịnh này chào hỏi ông ta mỗi ngày thành ra rất có thiện cảm."Trễ rồi thôi về cẩn thận, bọn trẻ các cháu nên chú trọng sức khỏe đừng cố bươn chải quá"" Vâng, bác cũng nên vậy"Chẳng có ý kéo dài cuộc trò chuyện, Tiểu Tịnh liền nhanh chóng trở về phòng trọ của mình.Đi đến tầng trệt, bước đến bậc thang liền có bóng thứ gì đó lướt qua khiến cô cảm giác như có ai đang theo chân mình rất gần nhưng lại chẳng thể nhìn thấy .Vội vã và sợ hãi, Tiểu Tịnh chạy thật nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại.Như thoát khỏi sự nguy hiểm cô thở phào nhẹ nhõm.Bây giờ cũng đã gần 2h sáng, nhưng vì cả người mệt mõi, Tiểu Tịnh bước vào phòng tắm.Dòng nước ấm nóng chảy đều lên dáng người mảnh khảnh của cô, thân thể trắng mõm khiến căn phòng như gợi lên sắc dục.Bên ngoài không khí se lạnh tràn vào, bây giờ cũng đã chớm đông, tuyết rơi bắt đầu càng nhiều khiến dòng người càng thêm vội vã...Tiểu Tịnh bước ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một chiếc áo thun rộng mỏng dài tận đầu gối, tóc ướt khiến gương mặt càng thêm ma mị, bật máy sưởi ở mức cao nhất làm căn phòng trở nên ấm áp.Cô ngã người vào chiếc giường êm ái, có lẽ vì quá mệt mỏi nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.Trong mơ Tiểu Tịnh lại nhìn thấy ba luồng sáng, chúng cứ ve vãng xung quanh và thi nhau gọi, "Tiểu Tịnh... Tiểu Tịnh...chúng ta được phái từ vòng luân hồi...chúng ta sẽ giúp đỡ cô... "Trong cơn mơ màng Tiểu Tịnh như đang nhìn kĩ vào ba luồng sáng ấy