"Thôi, chuyện này chi bằng cứ để ta tự mình tìm hiểu thì hơn, dù sao bây giờ ta cũng không cần quá lo lắng như trước kia nữa!", nói xong câu này Mãn Lập chỉ khẽ thở một hơi dài.Xong, ông đã hơi mệt nên muốn đi nghỉ, cho hạ nhân bảo Mãn Long về.•••Trăng thanh gió mát.Đôi con ngươi giữa đêm khuya chợt mở, đồng tử căng thẳng chứa đầy cảnh giác.Có hơi thở của một người khác ở đây, sự căng thẳng trong mắt phút chốc liền hóa thành tia tàn độc.Bàn tay thon dài đặt dưới chăn liền nhẹ nhàng luồng đến chiếc gối, mò mẫn nắm chặt con dao găm.Từ bóng tối phía đối diện bỗng phát ra âm thanh cực kì nhỏ, nhưng sự nhạy bén lại làm Tiểu Tịnh đang nằm trên giường vô thức híp mắt tập trung như bản năng.Nhưng chưa kịp phản ứng, liền có một bóng đen cao lớn nhảy bổ lên giường đè lên người cô, bịt miệng, giữ chặt cánh tay Tiểu Tịnh.Đang cố sức phản kháng, cô chợt nhận ra mình không thể sử dụng pháp thuật, có cố gắng vận lực tấn công tên biến thái này đều vô dụng.Mẹ khiếp! Cô thầm chửi rủa, Tiểu Tịnh cô giẫm phải vận đen đuổi gì vậy chứ.Chợt tên đó buông lỏng một tay, ngờ đâu hắn lại xé toang áo Tiểu Tịnh, để lộ bộ ngực trần trụi không chút che đậy, cô liền vừa đỏ mặt vừa trừng mắt nhìn hắn.Cánh tay không có gì giam giữ, Tiểu Tịnh lập tức giật con dao từ dưới gối lên đâm về hắn.Nhưng hắn quá nhanh đã bắt được cổ tay cô, siết chặt, Tiểu Tịnh lập tức nhíu mày, hắn dùng một tay kéo chặt cố định cả hai tay cô trên đầu.Lại dùng tay còn lại hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục nửa thân trên rồi kéo chăn trùm kín từ chân đến hông, ánh mắt sắc lạnh làm Tiểu Tịnh sợ hãi.Hắn áp thân hình rắn chắc lên ngực mềm của cô, kề môi vào tai cô phả giọng, "Không muốn chết thì rên lên."Cái gì? Hắn bắt cô rên rỉ á? Tên này không những biến thái mà còn thần kinh nữa.Tiểu Tịnh không phục nhướng người lên cắn thật mạnh vào cổ hắn, hắn đanh mặt lại nhưng chợt nhìn thấy bả vai sau lưng cô có hình xăm một cành bỉ ngạn rất tinh xảo thì liền thả lỏng nhếch môi cười nhẹ.Vẫn với chất giọng trầm nhưng lần này dịu nhẹ hơn còn có lẫn thúc giục, "Nhanh, mau rên rỉ."Chợt lên ngoài có tiếng bước chân, một lúc sau còn có tiếng thầm thì.Trong giọng nói nồng nặc mùi sát khí không hề có chút thiện cảm."Rõ ràng vừa nãy nhìn thấy hắn chạy vào đây!""Các ngươi đã lục soát kĩ xung quanh chưa?""Đã lục soát, chỉ còn một căn phòng này bị khóa bên trong!"Một tên áo đen bịt kín mặt ra dấu bảo những tên kia im lặng.Bên trong phòng, thấy Tiểu Tịnh không phối hợp, hắn liền đưa tay bắt lấy quả ngực đầy đặn bóp mạnh.Tiểu Tịnh bị bất ngờ liền phát ra tiếng kêu, nhận thấy trong tình huống này nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, không chết trong tay đám người ngoài cửa cũng sẽ chẳng sống nổi với tên nam nhân trước mặt.Miễn cưỡng há miệng phát ra mấy tiếng kêu nỉ non, ngược lại tên đang đè trên người Tiểu Tịnh nhìn cô vô cùng