Tiểu Tịnh biết đây là do hắn làm, tâm trạng chùn xuống, ánh mắt lạnh đi vài phần, hai tay siết chặt hình nắm đấm.Nếu hắn có ý đồ gì với cô, pháp thuật không thể sự dụng được thì cô sẽ không ngại làm liều mà đánh tay đôi với hắn.Hơn nửa năm qua, số võ kĩ mà Tiểu Tịnh nhọc công tu luyện không được xem là ít.Dù biết như vậy so với người trước mặt vẫn không đáng là gì nhưng cô chắc chắn không chịu khuất phục.Tiểu Tịnh đưa hai tay lên thủ thế, bàn tay siết chặt trở nên trắng bệch, lộ rõ gân xanh.Nét mặt bình thản, nhưng Mãn Xuyên biết rằng Tiểu Tịnh đang rất căng thẳng, rất cảnh giác mình, hắn thở ra một hơi dài.Rồi điều mà Tiểu Tịnh đang lo lắng cũng đã tới, hắn khống chế cô.Nhưng không phải theo hướng mà nãy giờ cô đang suy diễn, mà cách của hắn lại làm cô rất ngạc nhiên.Mãn Xuyên nắm lấy đôi bàn tay đang căng cứng của cô, miết nhẹ dịu nhàng, lặng lẽ xoa xoa.Tiểu Tịnh mở to đôi mắt, hắn đang làm gì vậy?Cô muốn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của hắn nhưng đột nhiên hắn lại tăng lực nắm chặt hơn.Bực tức, Tiểu Tịnh hơi lớn giọng hỏi, "Này, huynh có ý gì thế hả?"Mãn Xuyên không nói gì, ánh mắt rất hiếm khi dao động của hắn hôm nay lại vô cùng ấm áp nhìn vào Tiểu Tịnh.Làm cô cảm thấy người này rất lạ, rất không được tự nhiên tìm cách lãng tránh khỏi đôi mắt ấy.Mãn Xuyên một lần nữa dịu dàng, kéo hai tay của Tiểu Tịnh đang dần thả lỏng xuôi xuống thân.Nhưng hắn không hề buông tha cho cô, mà bất ngờ ôm chặt lấy Tiểu Tịnh.Đôi cánh tay săn chắc của Mãn Xuyên vòng qua thân thể mảnh mai của Tiểu Tịnh, giam cô vào lòng.Cả người cô bị nén chặt như muốn hòa tan vào cơ thể của hắn ta, một lòng muốn thoát khỏi hắn nhưng không thể, vòng tay của hắn quá vững chắc.Thân ảnh cao lớn của Mãn Xuyên vô cùng cường đại so với cô, hắn cúi người vùi đầu vào hõm cổ mịn màng của cô hít lấy hít để mùi hương cỏ dại.Gã này bị điên rồi sao?Trong đôi mắt vốn bình thản của cô lần này lại vô cùng sợ hãi, rất hoảng loạn, khẽ rùng mình run lên vài hồi.Hắn như nhận ra được tâm trạng của Tiểu Tịnh, liền dừng lại nhưng vẫn giữ nguyên tư thế dính sát.Mãn Xuyên chất giọng hơi khàn khàn rất êm tai, hơi thở nóng ấm phả vào gáy cô, nhả từng chữ vào tai, "Chỉ một chút, ta đã rất nhớ nàng rồi".Nhớ?Tại sao?Tiểu Tịnh và hắn là hai người không quen biết tại sao hắn lại đường mật nói ra những lời đó như thể rất sâu đậm?Tiểu Tịnh lần này lại rất muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.Hắn biết Tiểu Tịnh tuy là một cô gái mạnh mẽ, suy nghĩ khó đoán nhưng lại là người chịu mềm không chịu cứng, nên nhất thời dỗ dành như đọc được tâm tư của cô, "Chẳng cần phải quen biết, ta đã rung động nàng ngay từ lần gặp đầu tiên".Lần gặp đầu tiên là tối hôm qua sao, hay là lần hắn cưỡi ngựa quang vinh trở về, Tiểu Tịnh liền suy nghĩ.Nhưng