"Tôi muốn về nhà!", Tiểu Tịnh bất ngờ lên tiếng.Bàn tay đang hoạt động của Mãn Xuyên chợt khựng lại nhưng chỉ một giây sau hắn lại vẫn chăm chú lâu tóc cho cô, "Không cho"."Vì sao chứ, đó là nhà của tôi", Tiểu Tịnh bực bội nói."Nhưng nàng là của ta, đây là phủ của nàng", mặt hắn vẫn lạnh tanh, vô cùng thản nhiên.Mấy câu có ý nghĩa tương tự như vậy trước đây hắn đã nói với cô rất nhiều lần, Tiểu Tịnh thở dài, "Nhị Mãn à, tôi không đùa với huynh"."Ừm, ta cũng không đùa với nàng", hắn đáp.Khi đã lau xong tóc, Mãn Xuyên đi lấy một lọ thuốc bột, vén tóc Tiểu Tịnh qua một bên để lộ chiếc gáy trắng nõn bị năm vết móng đâm vào.Nhẹ nhàng bôi thuốc từng tí một, mặt Mãn Xuyên sát gần với khuôn mặt của Tiểu Tịnh làm cô trở nên ngượng nghịu mà xích đầu ra xa.Kết quả lại bị hắn giữ chặt kéo trở vào, hơi thở ấm nóng của hắn phả bên tai làm Tiểu Tịnh thoáng đỏ mặt."Còn bị thương chỗ nào nữa không?", hắn hỏi.Tiểu Tịnh lập tức lắc đầu trả lời, "Không có, hết rồi".Nét mặt Mãn Xuyên sa sầm, chỉ thử hỏi như thế mà nàng lại không muốn nói thật.Tiểu Tịnh không hiểu thái độ của hắn đây là đang bị gì, bất ngờ bị hắn vạch áo lên, cô lập tức chụp lấy che lại, "Huynh không được nhìn!"Ban nãy đã nói dối, đến bây giờ vẫn còn muốn che dấu thật hết nói nổi, cô gái này là muốn làm hắn tức điên lên sao?Mãn Xuyên lại một lần nữa vén áo cô lên, ngay lập tức bị Tiểu Tịnh hất tay ra, chân đạp hắn một phát rõ đau.Hắn tiến tới lấy chân đè chặt hai chân của Tiểu Tịnh, một tay giữ chặt hai tay của cô, còn một tay lại nhẹ nhàng bôi thuốc.Mãn Xuyên quên mất rằng Tiểu Tịnh chịu mềm không chịu cứng, giữa chừng chỉ âu yếm một chữ, "Ngoan".Cô bị siết giữ vô cùng khó chịu, "Biến thái, vô sỉ"."Tôi muốn về nhà!", Tiểu Tịnh lại một lần nữa nỉ non.Mãn Xuyên không trả lời, tay đang bôi thuốc ấn vào vết thương của cô, lập tức Tiểu Tịnh "A" lên một tiếng."Bình thường chả phải nàng nàng đánh ta rất quyết liệt sao, bây giờ lại để ra nông nỗi này còn bị người ta bắt hả?"Ý tứ trong câu có phần trách móc, ánh mắt hắn lo lắng nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh làm nhất thời Tiểu Tịnh không biết tâm trạng của hắn như nào.Cô chỉ đành yên lặng không trả lời."Đúng là chỉ có ta mới để bị nàng đánh", hắn lại trầm giọng.Nào có, Tiểu Tịnh cô nào có vô dụng như hắn nói, rõ ràng pháp thuật cũng rất ổn chỉ là ở cạnh hắn liền bị mất sạch mà thôi.Nếu để cô đi tung hoành bên ngoài, nhất định cũng sẽ hơn cả khối người.Nhưng bây giờ Tiểu Tịnh lại không muốn tranh cãi chuyện này, nhất thời cũng chẳng muốn phản bác."Về nhà!", Tiểu Tịnh xuống giọng cầu xin."Đây là nhà của nàng", nghe cô thỏ thẻ, Mãn Xuyên cũng bớt lạnh nhạt.Tiểu Tịnh trưng ra bộ mặt ai oán, vô cùng nũng nịu.Hắn như chết lặng với vẻ mặt này của cô, suýt tí nữa đã xao lòng, "Không, rồi nàng lại bỏ trốn ta, rồi lại bị người xấu bắt, ta không muốn".Từng lời nói của Mãn Xuyên làm Tiểu Tịnh như chết lặng, đây là hắn đang lo cho cô hả?"Ở đây đi, đây là