Cố Niệm Niệm mím chặt đôi môi hồng của mình, cô yên lặng một lát rồi mới hùng hổ nói: “Tôi hối hận rồi! Tôi muốn gả cho anh trai anh!”
“Em chắc chắn?” Khoé môi Kỷ Thiên Hạo chợt cong lên tạo thành một nụ cười điềm nhiên: “Không hối hận chứ?”
Đôi con ngươi của Cố Niệm Niệm khẽ lập loè một chút, sau đó cô siết chặt bàn tay rồi nghiến răng đáp: “Tôi không hối hận.”
“Rất tốt…” Kỷ Thiên Hạo nhếch đôi môi mỏng của mình lên, thân hình cao lớn chợt ép sát vào cô thêm một lần nữa: “Chị dâu…hay là, chúng ta nên chào hỏi đàng hoàng một chút trước đi nhỉ?”
“Anh đừng sáp tới nữa!” Cố Niệm Niệm co rúc người lại, cảm giác áp bức mà cơ thể anh ta mang tới thật khiến cô ngột ngạt mà, cô chỉ cảm thấy đầu óc cô như thiếu máu, xung quanh cô như không có chút không khí nào cả.
Kỷ Thiên Hạo nở nụ cười như không cười, anh dùng cơ thể cường tráng của mình áp cô ra giữa cửa xe, Cố Niệm Niệm không còn đường nào để lui nữa, lúc này cô như không còn lý trí nữa mà hung hăng giơ tay giáng cho anh một bạt tay—-
“Bốp!”
Bầu không khí trong xe lúc này như trầm xuống thêm vài độ, lạnh lẽo như trời đông nổi gió tuyết!
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Thiên Hạo càng