Nhị Thiếu Tà Ác

Xin Chào


trước sau

Lời giải thích của anh khiến ánh mắt Kỷ Thiên Hạo lóe lên sự khó chịu, nhưng lại khiến cho Cố Tư Thành vỗ tay vui vẻ: “Em còn tưởng là ai chứ? Thì ra là em chồng của Niệm Niệm.” Anh ác ý nhấn mạnh hai chữ em chồng, nhìn khuôn mặt kia của Kỷ Thiên Hạo có thể nói là vô cùng vui sướng khi người gặp họa.

Kỷ Thiên Hạo không nói gì, ngược lại di chuyển bàn tay đặt trên vai Cố Niệm Niệm đến eo cô. Trong sự kinh ngạc của Cố Tư Thành, Kỷ Thiên Hạo ném mạnh quả bóng trong tay về phía anh ta: “Đây là lời cảnh cáo giành cho cậu!” Trong giọng nói mang theo khí thế lạnh lùng nghiêm túc.

Cố Tư Thành sờ sờ khuôn mặt bị đập trúng, vừa định phản kích, lại bị thanh âm nhu hòa của Cố Thanh Hoa ngăn lại : “Tư Thành còn nhỏ, không hiểu chuyện, việc này vẫn mong phó tổng giảm đốc Kỷ thứ lỗi.” Trong thanh âm thanh nhã của anh lại không có chút trách cứ, nụ cười nhẹ bên khóe miệng mang theo chút ý xin lỗi vô cùng hoàn mỹ.

“Trẻ nhỏ phải dạy giỗ, nếu không chúng sẽ vô pháp vô thiên, sẽ có lúc nhà họ Cố các anh không thu dọn nổi.” Khóe miệng hơi cong, nụ cười tà ác của Kỷ Thiên Hạo khiến Cố Niệm Niệm nhìn rất khó chịu.

“Không phiền phó tổng giám đốc Kỷ phải lo lắng.” Cố Tư Thành hung hăng trừng mắt liếc Kỷ Thiên Hạo, bước lên phía trước cầm tay Cố Niệm Niệm kéo lên trên tầng, nhưng lại bị Kỷ Thiên Hạo nhấc tay gạt ra: “Tôi còn chưa đến thăm ngôi nhà này bao giờ, không bằng để Niệm Niệm mang tôi đi ngắm thử xem, như thế nào?” Lúc hắn nói mấy lời này, ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Hoa, hiển nhiên không đặt tên đàn ông đang gào to Cố Tư Thành này vào trong mắt.

“Anh chỉ là em chồng của Niệm Niệm, em ấy không có nghĩa vụ quản anh sống hay chết, Niệm Niệm, chúng ta lên trên tầng đi.” Cố Tư Thành không chịu buông tay, nắm chặt tay kéo Cố Niệm Niệm đi lên tầng. Kỷ Thiên Hạo ánh mắt sắc bén hiện lên một tia khó chịu, hắn thản nhiên mở miệng, lạnh nhạt hỏi: “Niệm Niệm, cô xác định phải đi lên tầng với anh hai của cô?”

Cơ thể Cố Niệm Niệm cứng đờ, cả người đứng sững tại chỗ. Cô chậm rãi rút bàn tay đang bị Cố Tư Thành nắm trong lòng bàn tay, cả người ngây ngốc đứng tại chỗ. Kỷ Thiên Hạo nhướn mày hài lòng, khiêu khích chống lại ánh mắt kinh ngạc của Cố Tư Thành. Anh lại vươn tay ra nắm lấy tay của Cố Niệm Niệm: “Niệm Niệm, đừng để ý đến hắn, chúng ta lên lầu đi.”

Cố Niệm Niệm thật có lỗi nhìn Cố Tư Thành một cái, rồi cúi đầu xuống yếu ớt nói: “Kỷ Thiên Hạo chưa từng đến nhà chúng ta, em dẫn hắn đi xung quanh.” Lúc này, Cố Niệm Niệm vừa xấu hổ, vừa khó xử. Kỷ Thiên Hạo có nhược điểm của cô ở trong tay, ngay cả việc cùng người thân trong gia đình nói vài câu đơn giản cũng không thể. Đôi mắt cô rưng rưng, khuôn mặt nhỏ cúi xuống.

Kỷ Thiên Hạo nắm lấy tay Cố Niệm Niệm, mang theo vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Cố Tư Thành: “Chúng ta đi thôi.”

Cố Tư Thành phẫn hận nhìn bóng dáng hai người rời đi, tức giận chạy ầm ầm lên tầng, đóng sầm cửa lại.

“Khóc cái gì? Cô không biết cô như vậy sẽ khiến tôi đau lòng sao.” Ra khỏi phòng khách, Kỷ Thiên Hạo giơ tay lau đi những giọt nước mắt của Cố Niệm Niệm. Cố Niệm Niệm né tránh tay của hắn, lung tung lau đi nước mắt trên mặt, mau chóng đi về phía trước. Kỷ Thiên Hạo nhìn thoáng qua cánh tay cứng đờ giữa không trung của mình, sắc mặt khó coi đi theo sau Cố Niệm Niệm.

Vào bữa trưa, Cố Tư Thành không xuống tầng, xem ra vẫn còn vì chuyện lúc nãy mà tức giận, Cố Thanh Hoa lấy thân phận người lớn nhà họ Cố cùng hai người ăn cơm. Trên bàn cơm thực im lặng, thẳng đến khi người hầu bưng một đĩa ngao lên bàn, Cố Niệm Niệm thực tự nhiên tách vỏ ra, đặt một đĩa thịt nhỏ tinh tế trước mặt Cố Thanh Hoa.

Đây là một loại thói quen dưỡng thành trong nhiều năm, Cố Niệm Niệm vẫn luôn thành thạo quan tâm Cố Thanh Hoa như vậy, lại không biết loại quan tâm đó gọi là tình yêu. Tận đến khi qua một thời gian dài, chờ khi cô biết yêu là gì, cô lại bị buộc làm vợ người ta rồi. Đây là một loại đau khổ, nỗi đau yêu lại không thể ở bên nhau.

Không cần ngôn ngữ, mọi thứ đều không cần nói bằng lời. Nhưng, chính là loại ăn ý đó khiến Kỷ Thiên Hạo cảm giác mình bị coi nhẹ, hoặc nên nói Cố Niệm Niệm đã quên đi sự tồn tại của hắn, chỉ ân cần quan tâm người anh cả của mình. Sắc mặt Kỷ Thiên Hạo dường như bịt kín một tầng sương lạnh, sự hung bạo lại nổi lên, trên trán hắn nổi đầy gân xanh ẩn nhẫn, cân nhắc xem có nên hất cái bàn đầy món ngon này lên không. Nhưng rốt cuộc, hắn không làm như vậy, mà là vào lúc Cố Thanh Hoa đưa miếng ngao đầu tiên vào miệng, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh cả, tôi kính anh một ly. Nhiều năm qua, Niệm Niệm được anh nuôi dưỡng tốt như vậy, tôi vô cùng cảm kích.”

Lời này có vấn đề, cho dù nhà họ Cố nuôi dưỡng Cố Niệm Niệm tốt như vậy, cũng là việc nhà họ Cố, không có quan hệ gì với nhà họ Kỷ. Hoặc là nói, người Cố Niệm Niệm lấy cũng không phải Kỷ Thiên Hạo hắn, người ta có tốt hay không đâu có quan hệ gì với hắn. Nhưng chính một câu này, lại đại biểu cho lời tuyên thệ bá đáo của Kỷ Thiên Hạo: Cố Niệm Niệm là của hắn, mặc dù người lấy không phải là hắn!

Cố Thanh Hoa là người thông minh, sao lại không nghe ra ý trong lời nói của Kỷ Thiên Hạo, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, chỉ là ánh mắt lúc lơ đãng thản nhiên xẹt qua mặt của Cố Niệm Niệm. Anh để con ngao trong tay xuống, đứng dậy bưng ly rượu mà Kỷ Thiên Hạo đã rót cho anh chạm ly

với hắn: “Phó tổng giám đốc Kỷ khách khí rồi.”

Tiếng chạm ly thanh thúy vang lên, Kỷ Thiên Hạo có thể thề với trời hắn thật sự không cố ý, nhưng cái ly lại dễ dàng tuột khỏi tay anh, mà càng trùng hợp là miệng ly lại rơi trúng đĩa ngao. Cái ly không vỡ, nhưng đĩa ngao kia lại thành một đống hỗn độn.

Thời gian im lặng, sau ba giây im lặng, trong lòng hai người đàn ông đều hiểu. Khóe miệng Kỷ Thiên Hạo nhếch lên, lộ ra nụ cười không rõ thành ý xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi trượt tay.”

Cố Thanh Hoa lạnh nhạt cười, thuận miệng tiếp lời nói: “Không sao đâu, tôi cho người dọn dẹp một chút.”

Người hầu nhanh chóng thu dọn một đống hỗn độn trên bàn ăn, ba người lại im lặng ăn cơm. Cố Niệm Niệm sao lại không biết một chút tâm tư nhỏ đó của Kỷ Thiên Hạo, cô dường như cố ý muốn chống đối lại hắn, nhẹ nhàng nói với Cố Thanh Hoa: “Anh, em giúp anh nhặt một đĩa mới.”

“Em ăn đi, gần đây anh không ăn được hải sản.” Kỷ Thiên Hạo mỉm cười trấn an Cố Niệm Niệm.

Kỷ Thiên Hạo khó chịu nhìn hai người trước mắt đi mày lại, không nhịn được lười biếng mở miệng, trong lời nói lại đầy sự châm chọc: “Cũng chỉ là một đĩa ngao mà thôi, cũng không phải tập đoàn Kỷ thị.” Nhẹ nhàng cười, hắn ngả ngớn nhếch mày với Cố Niệm Niệm.

Cố Thanh Hoa nghe vậy, sắc mặt khẽ biến. Anh ngẩng đầu chống lại ý cười bất cần đời đó của Kỷ Thiên Hạo: “Phó tổng giám đốc Kỷ, chê cười rồi.”

“-- người một nhà, không cần khách khí như vậy. Như mọi người hay nói, người tại giang hồ, thân bất do kỷ, dù sao việc gì đi nữa có bỏ mới có được, phải không?” Kỷ Thiên Hạo mỉm cười ngụ ý, ý đang nhắc nhở Cố Thanh Hoa đạo lý không bỏ thì khó có được.

Cố Thanh Hoa nhìn vẻ mặt trào phúc cao cao tại thượng kia của Kỷ Thiên Hạo, chỉ lạnh nhạt cười, cũng không cùng hắn so đo. Nên nói cái người Cố Thanh Hoa này như thế nào đây? Lớn hơn Kỷ Thiên Hạo hai tuổi, nhưng sự ẩn nhẫn trong thái độ cư xử làm người lại vượt xa so với Kỷ Thiên Hạo vô số lần. Cái chết bi thảm của cha mẹ sớm khiến anh nhận ra tuổi trẻ khí thịnh cũng không thể trợ giúp gì cho anh, thay vì nhanh miệng đấu khẩu tranh giành với kẻ khác, chằng bằng học ẩn nhẫn. Như mọi người hay nói, người ẩn nhẫn, thành đại sự.

Cố Niệm Niệm thấy Kỷ Thiên Hạo một bộ dáng kiêu ngạo không đem người nhà của cô để vào mắt, không khỏi có chút tức giận: “Tôi ăn no rồi, anh cả, em lên trên tầng lấy vài giấy tờ, ngay mai phải đi làm rồi.”

Cố Thanh Hoa rõ ràng thấy được bộ dáng cau mày của Kỷ Thiên Hạo, anh tuy là mở miệng dịu dàng, nhưng bên trong lời nói lại kèm theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Niệm Niệm, em vừa mới kết hôn, không bằng nghỉ ngơi thêm một lúc đi.”

Cố Niệm Niệm ngẩn ra, hoài nghi nhìn Cố Thanh Hoa: “Anh cả, Kỷ Gia Phong anh ấy có việc ra nước ngoài, em có thể...”

“Niệm Niệm, nghe lời!” Cố Thanh Hoa nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng lại chứa sự kiên quyết không thể kháng cự. Trong ngôi nhà này, Cố Thanh Hoa là người có quyền uy.

Cố Niệm Niệm hóa đá, cô không tin anh cả không nhìn ra được động cơ của Kỷ Thiên Hạo, nhưng anh lại lựa chọn phản bội cô?! Ánh mắt của cô ảm đạm, mang theo nồng đậm bi thương.

Kỷ Thiên Hạo mỉm cười, trong thần sắc hơn một tia nghiền ngẫm: “Vẫn là anh cả có tâm, Niệm Niệm vừa mới kết hôn, quả thật cần xin nghỉ dài hạn, mà con dâu nhà họ Kỷ chúng tôi cũng không cần đồng lương ít ỏi này hỗ trợ gia đình.” Ngụ ý, tốt hơn là từ chức luôn đi.

Cố Niệm Niệm nghe vậy, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Cố Thanh Hoa, cô hy vọng anh cả có thể từ chối. Nhưng lại một lần nữa Cố Thanh Hoa khiến cho cô thất vọng, cơ thể cô lạnh như băng đứng tại chỗ, bên tai truyền đến thanh âm của Cố Thanh Hoa: “Cũng đúng, mọi thứ đều theo ý của phó tổng giám đốc Kỷ đi.”

Tối nay, bọn họ ở lại nhà họ Cố. Một màn như vậy thật nực cười, rõ ràng không phải vợ chồng, nhưng lại lấy danh nghĩa vợ chồng ở lại nhà họ Cố. Cố Niệm Niệm không biết mình trở lại phòng như thế nào, cô chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống trời băng đất tuyết bởi vì sự vô tình của anh cả. Ngơ ngác ngồi bên giường, cô vẫn không nhúc nhích, một bộ hình ảnh đẹp đẽ như vậy lại khiến cho Kỷ Thiên Hạo vừa thưởng thức vừa đau lòng. Hắn chậm rãi đến gần cô, ôn nhu hỏi: “Niệm Niệm không muốn ở nhà sao?”

Cố Niệm Niệm nghe thấy thanh âm của hắn, thân thể cứng đờ, cô không ngẩng đầu, một bộ dáng cứng ngắc như trước. Kỷ Thiên Hạo không thèm để ý sự vô lễ của cô, tiếp tục nói: “Nhà họ Kỷ chúng ta là nhà giàu lại gia nghiệp lớn, nếu Niệm Niệm thật sự muốn đi làm, tôi có thể giúp em sắp xếp một vị trí ở Kỷ thị, như thế nào?”

Cố Niệm Niệm nâng mắt thản nhiên nhìn hắn một cái, mím môi, vốn dĩ cô không muốn mở miệng nói chuyện với hắn, nhưng vẫn không nhịn được: “Nơi này là phòng tân hôn của tôi, ai cho anh vào, đi ra ngoài!” Nghĩ tới dáng vẻ cao ngạo của hắn trước mặt người nhà cô ngày hôm nay, cô liền nhịn không được muốn bùng nổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện