Bùi Tiêu Diễn bất ngờ không kịp cảnh giác, chờ lúc hắn phục hồi lại tinh thần, từ bên hông rút ra chĩa thẳng vào cằm của Kỷ Thiên Hạo: “Mày đánh đi! Mày đánh đi! Có giỏi mày đánh tiếp đi!”
Trong lúc nhất thời trong ghế lô rơi vào tĩnh lặng, Kỷ Thiên Hạo hoàn toàn không để thứ kia vào trong mắt. Hắn tà tà cười, khinh thường liếc mắt nhìn Bùi Tiêu Diễn.
Cố Thanh Hoa đứng tại chỗ, không thể không thừa nhận thân thủ Kỷ Thiên Hạo rất tốt, nhưng trơ mắt nhìn cục diện bế tắc này khiến anh có chút khó xử. Anh vẫn duy trì im lặng, đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Bùi Tiêu Diễn bởi vì đầu đột nhiên đau, mà lơi là cảnh giác với Kỷ Thiên Hạo. Kỷ Thiên Hạo vốn có thể nhân cơ hội cướp được thứ đồ của Bùi Tiêu Diễn, nhưng hắn lại đứng im, muốn nhìn xem người phụ nữ nhỏ bé của mình có bao nhiêu dũng cảm.
Bùi Tiêu Diễn phục hồi tinh thần lại, hung tợn trừng mắt Cố Niệm Niệm: “Mẹ nó, đồ đàn bà chết tiệt, lại dám đánh bố mày?!”
Cố Niệm Niệm thấy máu từ trên đầu Bùi Tiêu Diễn chảy xuống, đã sợ tới mức không biết làm sao, nhưng vì Kỷ Thiên Hạo, cô vẫn cổ lấy dũng khí, run rẩy lớn tiếng quát: “Đặt xuống! Nếu không...” Cô nhân lúc Bùi Tiêu Diễn tức giận quên phòng bị, cầm chai rượu đã vỡ để lên cổ hắn: “Đặt xuống, nếu không tôi liền cắt cổ của anh!” Nói xong, cô tăng thêm lực đạo.
Đôi mắt đen của Kỷ Thiên Hạo hiện lên một tia thưởng thức, không hổ là người phụ nữa mà hắn yêu, đủ dũng khí! Nhưng cùng lúc, dư quang hắn lướt qua hướng Cố Thanh Hoa, khi thấy vẻ đồi bại đó của hắn ta, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Tuy cảm giác có chút choáng váng đầu, nhưng Bùi Tiêu Diễn nhịn xuống. Hắn lại bị một con nhóc đánh bại, việc này đối với hắn là một loại sỉ nhục. Hắn hung tợn trừng mắt nhìng Cố Niệm Niệm, đột nhiên dùng sức đoạt lấy chai rượu trong tay Cố Niệm Niệm, rống giận : “Con đàn bà đê tiện, đi tìm chết đi!” Nói xong, hắn trở tay cầm bình rượu...
“Niệm Niệm... Cẩn thận...” Kỷ Thiên Hạo tức giận gào thét, muốn kéo Cố Niệm Niệm ra thì không kịp. Vì thế, hắn nhanh chóng di chuyển, chắn giữa Cố Niệm Niệm và Bùi Tiêu Diễn, chai rượu cứ như vậy chuẩn xác đập vào lưng hắn. Cố Niệm Niệm theo bản năng tránh trong lòng ngực hắn, sau khi nghe một tiếng vỡ nát không khỏi hét lên.
Cũng may Kỷ Thiên Hạo bị đập trúng lưng, mặc dù vô cùng đau đớn, nhưng cung không thấy máu. Hắn tức giận quay lại, trừng mắt nhìn Bùi Tiêu Diễn lại giơ chai rượu lên, đột nhiên nâng đầu gối, đạp mạnh vào bộ phận dễ tổn thương nhất của hắn ta. Tới cú đạp mạnh thứ hai, hắn ta cúi gập xuống vì đau.
Kỷ Thiên Hạo nhìn như một con sư tử đang giận dữ, liên tục quyền đấm cước đã với Bùi Tiêu Diễn, ra tay vô cùng ngoan độc khiến Cố Thanh Hoa đang đứng ở một bên cũng không nhịn được một trận kinh hoàng. Bùi Tiêu Diễn nằm trên mặt đất, cả người cuộn mình, không còn sức mà chống cự, nhưng Kỷ Thiên Hạo dường như vẫn chưa có ý định buông tha, đạp hai phát vào Bùi Tiêu Diễn đang quỳ rạp trên mặt đất vì đau: “Chỉ bằng mày cũng muốn đấu với bố mày, xem bố mày hôm nay có đánh chết mạng chó của mày không!”
Bùi Tiêu Diễn cả người đau nhức, lộ ra khuôn mặt vốn anh tuấn lúc này lại biến thành đầu heo, cả người quỳ rạp trên mặt đất trông vô cùng thê thảm. Nhưng tên đàn ông này cũng coi như dũng cảm, tới tình trạng hiện tại rồi cũng không mở miệng xin tha. Ánh mắt hắn ta hung tàn trừng Kỷ Thiên Hạo, giọng căm hận nói: “Hoặc là mày đánh chết bố mày, hoặc là mày chờ một ngày nào đó bố mày sẽ đánh chết mày!”
Kỷ Thiên Hạo lạnh lùng nhìn hắn: “Vậy mày xuống địa ngục trước đi.” Đúng lúc này, cánh cửa được mở ra, Kỷ Gia Phong kịp thời tiến vào.
“Thiên Hạo, buông hắn ra.” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Bùi Tiêu Diễn lại lạnh như băng.
“Ai nha! Tôi còn tưởng là ai? Thì ra là chủ nhân của con chó dữ này.” Kỷ Thiên Hạo cười rạng rỡ.
Kỷ Gia Phong cười cười, vẻ mặt ôn hòa, thực sự giống như một anh trai cưng chiều em: “Thiên Hạo, đều là anh trai sai, là do anh dạy dỗ cấp dưới không tốt. Nể tình anh em, cấp cho anh trai mặt mũi, giao hắn cho anh xử trí, như thế nào?”
Kỷ Thiên Hạo mỉm cười tà ác, tăng thêm lực giẫm lên mặt Bùi Tiêu Diễn , rồi lạnh lùng nói: “Thật ra, tôi cũng chỉ xen vào việc của người khác, là con chó của nhà anh muốn vô lễ với vợ mới cưới của chủ nhân là anh. Làm anh em cũng không thể nhìn chị dậu bị bắt nạt được, nên mới ra tay giáo huấn thôi. Nếu anh là chồng đã không có ý kiến, coi như kẻ làm anh em này nhiều chuyện.”
Bùi Tiêu Diễn đau khổ, thật cẩn thận nhìn về phía Kỷ Gia Phong: “Tổng giám đốc...”
Đôi mắt Kỷ Gia Phong lóe lên sự lạnh lùng, một tia sắc bén khó nhận ra hiện lên trong ánh mắt: “Bùi Tiêu Diễn, quỳ xuống cho tôi!”
Bùi Tiêu Diễn đầu tiên là ngẩn ra, lập tức từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, chật vật quỳ gối trước mặt Kỷ Gia Phong: “Tổng giám đốc, đều là lỗi của tôi, là tôi nhất thời hồ đồ, xin tổng giám đốc tha thứ cho tôi.” Hắn ta vừa nói vừa dùng sức dập đầu trên mặt đất, mấy lần lên xuống trên trán đã thấy vài tia máu.
Kỷ Gia Phong cũng không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Tiêu Diễn, đột nhiên hắn hung hăng đá, một cú đạp hắn ta văng xa, cơ thể to lớn đập mạnh vào tường, đau đớn kêu một tiếng, cả người suy yếu ngồi tại chỗ. Lần thứ hai hắn ta leo lên quỳ gối trước mặt Kỷ Gia Phong, lại một trận dập đầu mạnh, máu đỏ tươi dọc chảy dọc theo trán, thoạt nhìn rất thê thảm.
Cố Niệm Niệm cắn răng, đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: “Tha cho hắn đi...” Thanh âm của cô không nặng, nhưng có thể nghe rõ trong ghế lô yên lặng. Tầm mắt mọi người đều nhìn về phía cô, cô mím môi, có chút sợ hãi nuốt nuốt cổ họng khô khốc: “Hắn nên đến bệnh viện.”
Nói xong, đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo hiện lên ý cười, người phụ nữ nhỏ bé dũng cảm vẫn tốt bụng như vậy, cô tựa như con bướm bay lượn dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn mang theo dịu dàng tốt bụng mà vui vẻ. Mà Kỷ Gia Phong lại mang thần sắc phức tạp nhìn về phía cô, tình cảm rối rắm khiến hắn không khỏi nhíu mày. Cố Thanh Hoa không lên tiếng, hai bàn tay siết chặt bên hông, nắm chặt lại thả lỏng, chung quy lại biến thành một tiếng thở dài, đọng ở nơi trái tim là sự chua sót kéo dài...
“Đứng lên đi.” Cuối cùng vẫn