Trong mơ, Kỷ Gia Phong tiến vào trong phòng, hỏi cô có khó chịu hay không, Cố Niệm Niệm nhìn người đàn ông xuất hiện lần nữa ở trước mắt, nội tâm kích động không thể khống chế được, tiến lên ôm lấy anh, giống như ôm ấp toàn bộ thế giới của cô.
Có thể là do cô quá nhiệt tình, Kỷ Gia Phong sững sờ, hỏi cô làm sao vậy?
“Không khó chịu, chính là muốn ôm anh, nam thần của em.” Cô lắc lắc đầu, có thể nhìn thấy anh thì không khó chịu chút nào.
“Cô bé ngốc.” Kỷ Gia Phong cưng chiều xoa đầu Cố Niệm Niệm.
Gương mặt Cố Niệm Niệm ửng đỏ, bàn tay của anh rất lớn, còn rất ấm áp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Lúc đó cô thật sự nghĩ, hi vọng giấc mộng này mãi mãi không tỉnh lại, cứ dừng lại ở thời khắc này.
Sau đó cô và Kỷ Gia Phong nói chuyện với nhau rất lâu, từ những chuyện thời thơ ấu cho đến xây dựng sự nghiệp, cuối cùng còn nói đến thiên văn địa lý.
Cô mới phát hiện, hóa ra Kỷ Gia Phong cũng thích thơ cổ giống như cô.
“Em thích nhất là “Như mộng lệnh” của Lý Thanh Chiếu.” Cố Niệm Niệm kích động nói.
“
Từng nhớ khê đình chập tối,
Say khướt trở về quên lối.
Hết hứng mải quay thuyền,
Lạc giữa đầm sen len lỏi.
Chèo vội,
Chèo vội,
Kinh động bầy cò bay rối..”
Kỷ Gia Phong thuận miệng đọc nó một cách trôi