“Tôi không muốn... Anh tránh ra...”
Kỷ Thiên Hạo thấy thấy dáng vẻ phản kháng của cô không khó tưởng tượng đến cách nghĩ của cô, nếu như chỉ là để ý Lý An Nhiên ngược lại cũng thôi đi, thế nhưng cô nàng này chỉ sợ càng để ý Kỷ Gia Phong. Đột mắt sắc bén của anh như nhiễm khói mù.
Kỷ Thiên Hạo mất đi kiên nhẫn, lần nữa lẻn vào phòng của Cố Niệm Niệm, lần này cách lần đầu khoảng một tiếng. Anh mở cửa ra thì phát hiện Cố Niệm Niệm không có trên giường. Cố Niệm Niệm chết tiệt! Sẽ không phải đi tìm Kỷ Gia Phong rồi không? Suy nghĩ này khiến anh phát điên.
Thế nhưng, khi anh không màng thân phận chuẩn bị đến chỗ Kỷ Gia Phong cướp người phụ nữ của mình về thì nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, anh hơi nhíu mày từ từ đẩy cửa phòng tắm ra, trong nháy mắt lông mày càng nhíu chặt hơn.
“Người phụ nữ đáng chết!” Anh xông vào phòng, lôi người phụ nữ không cần mạng này ra ngoài. Đêm khuya, cô thà rằng tắm nước lạnh cũng không muốn làm chuyện đó với anh. Nhưng không thể phủ nhận, Kỷ nhị gia bị đánh bại rồi. Bị từ chối một cách đầy bá khí!
Cố Niệm Niệm bị sốt nên cả gương mặt xinh đẹp đều đỏ ửng bất thường. Cô yếu ớt mắt nhắm lại, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Kỷ Thiên Hạo lo lắng, điểm này không thể quở trách nhiều; thế nhưng, Kỷ Gia Phong cũng rất lo lắng, điều này khiến người ta có chút hoài nghi.
Lý An Nhiên nhìn hai gương mặt đang lo lắng kia, cảm thấy rất kỳ. Có điều, cô cũng có vài vấn đề thấy kỳ lạ: Kỷ Thiên Hạo lo lắng cái rắm! Lại không phải vợ anh ta.
Đợi đến khi Cố Niệm Niệm trong cơn sốt cao tỉnh lại, Kỷ Gia Phong đã ngồi bên cạnh giường của cô, điều này khiến cô hơi sững người.
Kỷ Gia Phong giống như không chú ý đến sự khác thường của Cố Niệm Niệm, anh ta nhẹ nhàng lấy gối để ở sau lưng của cô, lúc đó hơi thở nam tính nặng nề bao trùm cô. Mùi hương như vậy, Cố Niệm Niệm đã từng khao khát, thế nhưng thời khắc này, cô lại sợ hãi.
“Em sốt, bác sĩ vừa khám cho em xong, không có gì đáng ngại, đừng lo lắng.” Kỷ Gia Phong đưa cốc nước cho Cố Niệm Niệm, cẩn thận cho cô uống.
“Cảm, cảm ơn...” Cố Niệm Niệm đầu cúi thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Gia Phong.
Dưới cái nhìn như vậy, cái mặt nhỏ của Cố Niệm Niệm lại hồng hơn, trái tim cũng đập rất nhanh.
“Đưa ly cho tôi đi.”
Kỷ Gia Phong thấy tay cô dừng tại không trung, liền mỉm cười đón lấy ly nước trong tay cô, cảm giác kỳ lạ khiến anh ta hơi run, giống như có một dòng điện chạy qua vậy.
Khi Lý An Nhiên vào, Cố Niệm Niệm còn chưa tỉnh táo lại, cô ta hai mắt kinh sợ nhìn.
Kỷ Gia Phong tao nhã đứng dậy, ánh mắt sâu hun hút nhìn Cố Niệm Niệm đang nằm trên giường. Sau đó, cười với Lý An Nhiên: “Làm phiền cô rồi.”
Lý An Nhiên giật giật môi, cô ta căn bản đối với con người của Kỷ Gia Phong cũng không có nửa điểm hảo cảm, chỉ là, cô không thể phớt lời nỗi trầm tư trong mắt Cố Niệm Niệm: “Này! Tỉnh táo lại đi.” Người ta đều đã đi lâu lắm rồi, thật sự là người phụ nữ vô phương cứu chữa... Cố Niệm Niệm giật mình tỉnh lại, cả mặt đều đỏ rực. Cô cười ngại ngùng với Lý An Nhiên, tâm tư vẫn chìm trong không khí kỳ lạ vừa rồi: “cô Lý, cô tối nay có thể ngủ cùng tôi không?” Đột nhiên Cố Niệm Niệm lại dùng cái giọng dịu dàng nói ra một câu kinh thiên động địa.
Lý An Nhiên nghe xong cũng thấy kinh ngạc như bị sét đánh. Thế nhưng, nhìn dáng vẻ chờ mong của Cố Niệm Niệm, cô ta lại cảm thấy bản thân nên có tinh thần hy sinh một chút. Du sao cũng là cô ta đào hôn trước, suy cho cùng là cô ta nợ người phu nữ nhỏ nhắn này sao? Và cuối cùng, cô cắn cắn môi, hào sảng nói: “Được!”
Thoát khỏi không khí kỳ lạ trong phòng, Kỷ Gia Phong nhốt bản thân vào phòng sách.
Hít mạnh một hơi rồi lại thở ra, anh để bản thân bị bao trong làn khói, như lời Lý An Nhiên đã nói, anh ta muốn cưới cô ta, chẳng qua là nhìn trúng tài lực của Lý Lập quốc, đồi