“Sẽ không bị nhốt ở đây mãi.” Kỷ Thiên Hạo lười biếng lên tiếng.
“Anh nghĩ ra cách rồi?”
Kỷ Thiên Hạo thật sự không muốn phá bỏ khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, nhưng không có cách nào, cuối cũng anh vẫn nhún vai nói: “Không phải là tôi đã nghĩ ra cách mà là bọn chúng cuối cùng cũng sẽ xử lý chúng ta.”
Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm lại lên tiếng: “Kỷ Thiên Hạo, anh nói chúng ta thật sự sẽ chết ở đây sao?”
“Rất có khả năng!”
“Tại sao anh lại không lo lắng gì hết vậy?”
“Tôi lo lắng, chúng ta sẽ không chết sao?” Kỷ Thiên Hạo nhìn cô một cách kỳ lạ.
“Nhưng cũng phải có phản ứng chứ?”
Cố Niệm Niệm không nói nên lời, im lặng một lúc, cô lại lên tiếng: “Kỷ Thiên Hạo, hay là anh thương lượng với bọn chúng đi, chúng ta giao tiền chuộc có được không?”
“Tại sao lại là tôi?” Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo mắt, lường biếng lên tiếng.
“Bởi vì trông anh có vẻ rất có tiền.” Cố Niệm Niệm bĩu môi, chột dạ nói.
Kỷ Thiên Hạo suy nghĩ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Cố Niệm Niệm, khẽ hừ một tiếng nói: “Cho dù thương lượng được, vậy ai sẽ là người trả tiền chuộc?”
Im lặng một lúc, Cố Niệm Niệm rất có nghĩa khí lên tiếng: “Kỷ Gia Phong!”
Đáp án này khiến Kỷ Thiên Hạo rất thích thú, anh lại nhích đến bên cạnh Cố Niệm Niệm, tò mò hỏi: “Tôi cứ nghĩ sẽ là Cố Thanh Hoa, tại sao lại là Kỷ Gia Phong?”
“Bởi vì anh ta có tiền.” Đương nhiên là! Bởi vì cô không muốn anh cả mình rơi vào nguy hiểm, vậy nên trước mắt chỉ có Kỷ Gia Phong là có vẻ tốt.
Đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Thiên Hạo khẽ nheo lại, giọng nói cũng không còn thoải mái như trước. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có chút chột dạ của Cố Niệm Niệm, bất mãn bĩu môi: “Nói dối! Cẩn thận mũi của em sẽ bị dài ra.”
Cố Niệm Niệm kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng sờ lên mũi của mình. Vẫn tốt!
“Anh cảm thấy cách này của tôi thế nào?” Cố Niệm Niệm hưng phấn hỏi.
“Chả ra sao. Em sợ anh cả của em bị thương nên không để anh ta tới, sao em lại không lo lắng Kỷ Gia Phong rất có khả năng vì việc này mà mất mạng? Lại nói dù sao anh ấy cũng là anh cả của tôi, em như vậy cũng thật là ích kỷ?”
Cố Niệm Niệm lập tức nghẹn lời, mím môi, cô buồn bã lên tiếng: “Hóa ra anh vẫn lo lắng cho Kỷ Gia Phong.”
Lo lắng cái rắm! Anh chỉ là không muốn để cô hưng phấn mà thôi.
Hừ! Vật nhỏ này, muốn chơi âm mưu với cậu hai nhà họ Long anh, cô vẫn còn non lắm! Cô cho rằng như hình với bóng với người vợ điên Đồng Mặc Phi kia, anh sẽ không có cách nào bắt được cô sao? Lại muốn giấu anh đi gặp cái đồ bỏ đi Cố Thanh Hoa kia, hừ hừ! Nợ này chúng ta sẽ tính toán rõ ràng một lần! Bị giam ở đây, bất luận cô có chạy, có nhảy, có khóc, có la hét đến thế nào cũng không có ai đến cứu cô.
Ngước mắt lên, anh lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt rối bời của Cố Niệm Niệm: “Vật nhỏ, sợ rồi?”
Cố Niệm Niệm trừng mắt nhìn anh, có quỷ mới không sợ!
“Đừng lo lắng, theo như tôi phân tích, nếu đúng như tối qua bọn chúng nói muốn lấy mạng của chúng ta, sẽ không nhốt chúng ở đây. Bây giờ bọn chúng lại nhốt chúng ta ở đây, rõ ràng bọn chúng có mục đích khác, trong khoảng thời gian này sẽ không làm hại chúng ta. Yên tâm!”
Khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp của Cố Niệm Niệm vẫn không ngừng xoắn xuýt: “Vậy anh nói, bọn chúng còn có mục đích gì? Không phải sẽ gây bất lợi cho anh cả chứ?!” Cô hoảng sợ, không để ý đến sự tồn tại của Kỷ Thiên Hạo, đột nhiên đứng dậy, cả người nôn nóng không yên.
Kỷ Thiên Hạo bị rơi xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai hoang dại đột nhiên bao phủ khói mù: Cô nhóc này, nếu cứ tiếp tục như này, tôi thực sự không thể đảm bảo tên ngốc Cố Thanh Hoa ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời không!
Thấy dáng vẻ từ mặt đất bò lên của Kỷ Thiên Hạo, lúc này Cố Niệm Niệm mới cảm thấy áy náy nói: “Cái kia….anh không sao chứ?”
“Không chết được!” Kỷ Thiên Hạo trừng mắt nhìn cô, sau đó ở trên đỉnh đầu Cố Niệm Niệm lười biếng lên tiếng: “Cố Niệm Niệm, rốt cuộc em cảm thấy Cố Thanh Hoa có gì tốt?”
Nhắc đến Cố Thanh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Niệm không tự nhiên ửng đỏ: “Anh cả anh ấy….rất dịu dàng, rất cố gắng, hơn nữa luôn đấu tranh để tốt hơn. Anh ấy giống như mặt trời….không đúng, anh ấy giống như một bông hoa hướng đương, ấm áp, dám nghĩ dám làm….”
Cố Niệm Niệm thao thao bất tuyệt nói, Kỷ Thiên Hạo lại nghe đến mức ghen tị không ngừng: “Vậy trong mắt em tôi là người như thế nào?”
Cố Niệm Niệm cắn môi im lặng một lúc, sau đó mới yếu ớt lên tiếng: “Anh thực sự muối tôi nói?”
“Nói!”
“….Thật ra, anh trái ngược với anh cả….”
Trái ngược với cái đồ bỏ đi Cố Thanh Hoa kia, cái đấy không phải nói anh rất đàn ông sao?! Cái rắm! Cố Niệm Niệm khen Cố Thanh Hoa nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận anh trái ngược với Cố Thanh Hoa. Vậy anh ở trong lòng cô rốt cuộc là dáng vẻ như thế nào: Rất tàn nhẫn, rất khát máu, không cố