“Cái gì? Cái gì?!” Đầu óc Lý An Nhiên trong chốc lát xoay tới xoay lui: “Anh ta dám đuổi tôi? Bà đây cho ăn ta ăn không nổi mà phải đi!” Ngữ khí của cô ấy tức giận, đơn giản là cực kỳ tức giận!
Cô Niệm Niệm thở dài, định mở miệng giải thích lần nữa: “Lý An Nhiên, cô nghe qua cái gì gọi là “Ái ốc cập ô” chưa?”
Lý An Nhiên chớp chớp mắt, như hiểu như không: “Bà đây nhìn trúng Đông Thiên Hạo, không phải hồ ly tinh đó, làm gì có chuyện ái ốc cập ô?” Con quạ hôi hám đáng chết, có gì hay ho!
Cố Niệm Niệm nhìn biểu cảm tức giận muốn chết của Lý An Nhiên, lắc lắc đầu: “Nếu cô thật sự muốn gả cho Kỷ Thiên Hạo, thì cần phải học được tiếp nhận những gì anh ta thích, như vậy hai người mới có thể tâm ý tương thông, anh ta mới cảm thấy cô thích hợp với anh ta.”
“Nà ní?! Tôi thích anh ta, còn phải thích người phụ nữ anh ta thích, tôi không có điên!”
“Lý An Nhiên!” Cố Niệm Niệm kêu nhẹ một tiếng, có chút tức giận: “Nếu thứ cô thích, người khác luôn bài trừ, từ chối chấp nhận, thận chí thể hiện chán ghét rõ ràng, cô sẽ cảm thấy thể nào?”
“Bà đây một đao chém chết hắn ta!” Đột nhiên, Lý An Nhiên kinh ngạc: “Cho nên, tôi phải biểu hiện thật thân thiện với con hồ ly tinh đó?” Sắc mặt cô quái dị hỏi ra miệng, muốn cô biểu hiện thân thiện với con hồ ly tinh đó, còn khó hơn giết cô?!
Cố Niệm Niệm nghiêm túc gật đầu, nhìn Lý An Nhiên kinh hoảng, cô cười nhàn nhạt: Thật tốt! Lý An Nhiên có thể biểu đạt sự chán ghét của mình sinh động như vậy! Mà cô? Đôi mắt linh động của cô có thêm sự ưu sầu.
“Cố Niệm Niệm, sao cô lại giúp tôi?” Trong lúc Cố Niệm Niệm thất thần, Lý An Nhiên đột nhiên kinh thán một tiếng.
Ánh mắt Cố Niệm Niệm nhìn Lý An Nhiên cười nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô có vẻ mong ước: “Bởi vi, tôi hâm mộ cô dám yêu dám hận.”
Lý An Nhiên chớp chớp mắt, mê mang nhìn Cố Niệm Niệm: “Có gì đáng hâm mộ, cô cũng có thể như vậy!” Không thì thì trực biểu biểu đạt, thích thì nói to ra miệng. Có gì đáng hâm mộ. Thật kỳ quái!
Cố Niệm Niệm lắc lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp lóe lên vài phần chua xót: “An Nhiên, tại sao cô lại thích Kỷ Thiên Hạo như vậy?” Đột nhiên, Cố Niệm Niệm chưa từng nghĩ tới lý do Lý An Nhiên thích Kỷ Thiên Hạo. Đột nhiên, cô muốn biết, sự động tâm chút ít của mình có giống với Lý An Nhiên không.
Không không phải thiếu nữ vô tri, khoảnh khắc nhận ra mình thích Cố Thanh Hoa, cô đã hiểu rõ tình yêu là gì, cho nên, lúc cô đau lòng khi thấy Kỷ Thiên Hạo bảo vệ Selena như vậy, thì cô đã biết mình động tâm rồi, có lẽ không phải sâu sắc như vậy, có lẽ không bằng sự yêu mến của cô đối với Cố Thanh Hoa, nhưng cái đó rõ ràng là đau lòng, cô cảm nhận được sâu sắc như vậy.
Lý An Nhiên có chút mê mang vì câu hỏi của Cố Niệm Niệm, cô ta chu chu môi, suy nghĩ: “Cái này có gì mà tại sao? Yêu là yêu. Nếu có thể nói rõ, thì sao còn gọi là tình yêu. Giống như cô, tại sao cô yêu Cố Thanh Hoa?”
Cố Niệm Niệm im lặng, cô nhìn bóng dáng Lý An Nhiên cúi đầu ngủ, rơi vào trầm tư: Tại sao cô yêu Cố Thanh Hoa? Vì sự ấm áp của anh, sự chu đáo của anh, giống như ánh mặt trời luôn chiếu sáng cho cô, nếu không có ánh mặt trời thì hoa hướng dương sẽ thế nào, đó chính là không có Cố Thanh Hoa thì Cố Niệm Niệm sẽ thế nào, cho nên, cô yêu Cố Thanh Hoa, vì anh là hy vọng sống của cô.
Còn Kỷ Thiên Hạo? Tại sao cô lại có chút động tâm? Vì lúc anh cà lơ phất phơ, không để ý bày tỏ sự ấm áp; vì lúc anh kiêu ngạo, cũng sẽ bảo vệ không nỡ tổn thương cô; vì lúc anh lạnh lùng, sẽ thể hiện sự yếu ớt mà quật cường...
Cố Niệm Niệm chậm rãi nghiêng đầu, nhìn đèn neon ngoài cửa sổ có chút hoang mang. Trong đầu cô toàn là sự ấm áp của Cố Thanh Hoa và sự hoang dã của Kỷ Thiên Hạo. Trong lòng cô, cán cân vốn luôn nghiêng về phía Cố Thanh Hoa không biết lúc nào đã từ từ lệch đi.
Sáng sớm hôm sau, Lý An Nhiên ở trong phòng khách, cô cắn răng nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ trước mặt. Ăn sáng thì ăn sáng, còn cần anh một miếng em một miếng chán ghét như vậy sao? Cũng không sợ ăn trúng nước miếng, thật tức chết!
“Niệm Niệm...Tên cô là Niệm Niệm?” Selena tò mò nhìn Cố Niệm Niệm, khuôn mặt ngây thơ.
Cố Niệm Niệm cười gật đầu: “Đúng, Cố Niệm Niệm.”
“Tên cô thật hay, tôi sau này có thể không gọi cô là chị dâu, trực tiếp