“yozora…” một âm thanh vang lên, trong giọng nói chứa đầy sự ấp úng. yozora nghe vậy liền quay ra sau hỏi:
“sao vậy mumei?”
lúc này, mumei đang đứng ở phía sau hắn, đầu cúi xuống ảm đạm. ikoma đứng bên cạnh cũng đang do dự như muốn nói gì đó.
cuối cùng, do quan hệ gần gũi hơn nên mumei là người mở miệng trước.
“chỉ vì chúng ta mà làm tới mức đó thì có đáng không?”
từ khi nghe thấy yozora thề trước đám đông khi nãy, nàng đã luôn suy nghĩ như vậy. cuối cùng thì nàng cùng với ikoma vẫn là kabaneri, một thứ lai tạp giữa người và quái vật, còn yozora là một con người chân chính, hơn nữa khả năng của hắn còn mạnh mẽ như vậy. liệu việc lấy tính mạng của mình ra mà đánh cược trên người các nàng có xứng đáng không?
đó là thứ mà mumei lo nghĩ nãy giờ. nàng không nghi ngờ tính chân thật của lời thề đó, bởi giống như yozora đã nói cho nàng vậy. hắn chưa bao giờ nói dối nàng!
dù không dùng kỹ năng độc tâm nhưng chỉ từ giọng điệu của mumei cùng sắc mặt của hai người thì yozora cũng đoán được tám, chín phần thứ bọn họ lo lắng. cho nên hắn quyết định cho ra câu trả lời.
phốc!
“đau!”
yozora búng trán mumei, nhìn xem mumei hai tay ôm trán thì có vẻ như nó không nhẹ nhàng gì đâu.
đứng kế bên thấy cảnh này, ikoma theo bản năng che trán lại. thứ đổi lại cho hành động đó là ánh mắt khinh bỉ của yozora.
“đừng lo. ta không có hứng thú với con trai.” nghe thấy vậy, ikoma liền xấu hổ.
mặc kệ ikoma với gương mặt xấu hổ kế bên, yozora vừa xoa trán giúp mumei, vừa nhẹ nhàng nói:
“sao này không cho có những suy nghĩ như vậy nữa.”
“vâng.” dù không hiểu lí do vì sao nhưng mumei vẫn theo bản năng đáp lại, sau đó nhìn yozora chờ đợi hắn giải thích.
thấy phản ứng dễ thương của mumei, nội tâm của yozora liền mềm hoá, hắn càng nhẹ nhàng xoa trán cho mumei, nói:
“đối với anh, em là một người thân quan trọng, cho nên ý nghĩ rằng “mình không xứng đáng” không nên sinh ra. so với những người chỉ biết ngồi sợ hãi ngoài kia thì một cô bé 12 tuổi như em dám đứng lên chống lại bọn kabane đã rất tốt rồi. hãy tự tin vào bản thân mình đi chứ!”
nói tới đau, yozora hơi ngừng lại, sau đó nói:
“còn nếu vẫn không được thì hãy tin vào anh. có anh ở đây thì chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu.”
nghe thấy những lời đó, mumei như tháo được gánh nặng trong lòng, nàng cười vui vẻ gật đầu.
đúng vậy! dù không tin vào chính bản thân mình thì chí ít nàng cũng sẽ tin vào yozora!
suy khi suy nghĩ thông suốt, không khí xung quanh mumei bắt đầu tươi sáng hơn, kết quả là bầu không khí giữa yozora và mumei biến thành màu hồng.
ikoma: “...”
một rổ thức ăn cho chó!
bỏ công đoạn phát thức ăn chó qua một bên, sau khi giải quyết được khúc mắc của mumei thì yozora tiếp tục giải quyết một vấn đề quan trọng khác.
như đã biết, gian phòng mà yozora xin được từng là một phòng để hành lí cùng hàng hoá, cho nên dù có diện tích lớn hơn bình thường rất nhiều nhưng kèm theo đó là dơ vãi đạn do không được dọn dẹp thường xuyên.
chỉ việc bảo dưỡng phần vỏ bọc với phần máy hơi nước đã mệt chết người rồi, đứa nào rãnh tới nổi đi lau dọn một căn phòng không quan trọng về mặt vệ sinh.
cho nên là…
“tổng vệ sinh cùng trang hoàng nội thất thôi!” phát cho mumei cùng ikoma dụng cụ dọn dẹp không biết được lấy từ xó nào ra, đứng kế bên một đống đồ cũng không biết lôi từ xó nào ra nốt, yozora hân hái nói.
“việc này cần thiết sao?” nhìn cây chổi lau nhà trong tay mình, ikoma hoang mang thắc mắc.
theo hắn thì việc lao dọn chỗ này khá là không cần thiết, dù sao thì bọn họ cũng đâu ở đây lâu lắm đâu.
“cứ tin ta. đảm bảo ngươi sẽ không hối hận đâu.” vỗ vai ikoma, yozora bắt đầu vào phần công việc của mình.
nhìn xem cây chổi lau nhà trên tay, sau đó nhìn về phía mumei đã bắt đầu lau dọn từ khi nào không hay, ikoma đành thở dài tham gia.
…
“ayame-sama! xin ngài hãy bình tĩnh lại! chuyện này không có gì quan trọng đâu ạ!”
trong hành lang tối tăm đan xem vài tia sáng từ những chiến đèn, một giọng nói hốt hoảng của một nam nhân vang lên kèm theo tiếng bước chân ngày càng gấp gáp.
“việc cách li yozora-sama mà sao có thể không quan trọng được chứ.”
giọng nói của một thiếu nữ vang lên, trong đó mang theo vài sự bất mãn. nhưng với tông giọng cũng như ngữ khí đó thì rất khó để khiến người ta cảm thấy áp lực.
cùng lúc đó, một đoàn người tiến tới, để lộ ra diện mục của chủ nhân giọng nói.
đó là một thiếu nữ khoảng mười bảy tuổi, mặc một bộ quần áo lấy màu hồng làm chủ đạo, mái tóc dài