Bỏ đám đông đang kinh hãi sang một bên, sau khi kéo Ayame ra khỏi nơi đó thì Yozora đi thêm một đoạn xa nữa mới dừng lại.
Quay lại nhìn Ayame, nhìn thấy mặt của nàng đỏ bừng, hắn liền gấp gáp hỏi:
“Sao vậy Ayame? Xảy ra vấn đề gì à?”
Nghe thấy Yozora hỏi vậy, Ayame càng đỏ mặt hơn nữa, nàng cúi thấp đầu nói:
“Yozora… có thể buông tay ta được không?”
m thanh cực nhỏ, nếu Yozora là người bình thường thì có khi hắn tưởng đó là tiếng muỗi cũng nên.
Nghe thấy Ayame nói vậy thì Yozora mới chợt nhớ ra bây giờ mình vẫn còn nắm tay Ayame! Hèn gì cô nàng đỏ mặt như vậy!
“Xin lỗi! Ta quên mất!” Nói rồi, Yozora lập tức thả tay của Ayame ra.
Hắn cảm thấy đáng tiếc, tay của Ayame mềm như không có xương vậy, lúc cầm cực thoải mái nên hắn quên thả ra mất!
Ayame thấy Yozora đã thả tay mình ra thì hơi bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy mất mát trong lòng nữa.
Vốn là một tiểu thư khuê các nên từ nhỏ nàng rất ít khi tiếp xúc với người khác phải ở khoảng cách gần, chứ đừng nói là dắt tay nhau như thế này!
Hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy, cảm giác an toàn đó giống như cảm giác mà ba nàng đem lại cho nàng lúc còn nhỏ vậy, nhưng có một thứ gì đó khiến nó khác so với cảm giác lúc nhỏ.
Đó là gì nhỉ?
Ayame suy nghĩ, nhưng rõ ràng vấn đề này vượt quá tầm hiểu biết của mình nàng rồi! Cho nên nàng không suy nghĩ nữa, thay vào đó thì nói với Yozora:
“Yozora, cảm ơn vì đã giúp đỡ lần này!”
“Không có gì đâu! Chỉ là đe dọa một vài người thôi mà!”
“Nhưng việc để ngươi bị cuốn vào đấu tranh nội bộ của gia tộc ta là không tốt!”
Nhìn thấy gương mắt nghiêm nghị của Ayame, Yozora liền cười nói:
“Có gì không tốt chứ! Ngươi quên mất ta đã nói gì với ngươi rồi sao? Nếu có khó khăn gì thì cứ nhờ cậy ta, ta sẽ trợ giúp ngươi hết sức mình!”
Ayame nghe Yozora nói vậy liền động dung.
Lúc đó nàng chỉ nghĩ là Yozora khách sáo nói thôi, hay là cùng lắm chỉ giúp đỡ chút ít, chứ chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ làm tới mức này!
Nghĩ tới đây, nàng liền cười nhẹ, chân thành nói:
— QUẢNG CÁO —
“Cảm ơn ngươi!”
Nụ cười của Ayame nhẹ nhàng, kết hợp với khí chất dịu dàng cùng một chút thành thục khiến cho nàng bây giờ cực kì động lòng người.
Tới cả Yozora khi nhìn thiếu nữ trước mắt mình cũng phải ngơ ngác một hồi.
Cuối cùng thở dài trong lòng:
“ y da! Ngươi làm vậy thì bảo sao ta không bị hấp dẫn được chứ!”
Bỏ ý nghĩ trong đầu qua một bên, Yozora hỏi:
“Ngươi định xử lí mấy người đó như thế nào?”
Nghe vậy, Ayame liền trầm mặc.
Dù cho bọn họ có mạo phạm nàng thì mấy người đó cũng từng làm việc dưới trướng của cha nàng, không có công lao thì cũng có khổ lao, nàng không thể nhẫn tâm trừng phạt bọn họ được.
Với lại…
Nghĩ tới đây, Ayame cười khổ nói:
“Xem ra bọn họ nói đúng.
Ta không thích hợp để làm người lãnh đạo gì cả!”
Yozora nhíu mày, hắn có thể đoán ra được Ayame đang nói về vấn đề gì.
Cho nên hắn ngay lập tức nói:
“Đừng quan tâm bọn họ nói.
Ngươi chắc chắn có thể dẫn dắt người dân của mình tìm ra ngôi nhà mới!”
Đúng là Ayame không phải là người lãnh đạo hợp cách, nhưng nàng chắc chắn là người lãnh đạo mà ai cũng muốn đi theo!
“Cảm ơn lời chúc của ngươi, nhưng ta không biết mình nên làm gì nữa!”
Nghe thấy lời an ủi của Yozora, Ayame liền cười khổ trả lời.
Yozora thấy vậy liền suy nghĩ, sau đó nói với Ayame:
“Nếu như ngươi muốn học tập cách để lãnh đạo mọi người thì ta có thể dạy cho.” Đây là biện pháp của hắn sau khi suy tính.
Tuy dù cho có sở hữu khả năng giáo dục thuộc hàng vĩ nhân nhưng muốn bồi dưỡng ra một người lãnh đạo xuất sắc thì Yozora phải tốn một thời gian rất dài, nhưng hắn chỉ cần dạy cho Ayame cách để lãnh đạo một nhóm người nhỏ trên Thiết Giáp Thành thôi.
Việc này có thể thực hiện nhanh chóng được.
“Ng-Ngươi nói thật sao?” Ayame kinh ngạc hỏi, dù nàng đã từng được các vị gia sư của gia tộc Yomogawa dạy về việc lãnh đạo rồi nhưng nếu là Yozora thì chắc chắn sẽ có chỗ khác biệt.
Nhưng mà Yozora thực sự muốn truyền dạy tri thức của mình cho nàng chứ?
Yozora nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Ayame liền cười nói:
“Đương nhiên là