Ban đêm, lúc chuẩn bị đi ngủ, Lạc Hành Vân bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ êm tai, hỏi cậu ngày mai có thời gian không, có thể tới trụ sở chính của tập đoàn Tễ thị để bàn bạc được không.
Lạc Hành Vân: “Chị nhầm số rồi ạ.”
Dập máy, cậu tiếp tục rửa chân.
Một lát sau, điện thoại lại reo lên. Lạc Hành Vân bắt máy, nói: “Chị nhầm số rồi, tôi chưa tốt nghiệp Phổ thông Trung học.”
Nữ thư ký cười thân thiện: “Ngài Lạc, Tổng giám đốc Tễ Ôn Phong rất hứng thú với thành quả nghiên cứu của ngài, muốn gặp ngài để trao đổi cụ thể.”
Bùi Diễn đang làm bài tập trong phòng sách bỗng đi ra: “Ai thế?”
Lạc Hành Vân bịt micro, nhẹ giọng nói: “Cái ông đại gia show ân ái trên sân khấu hôm trước hỏi mua thuốc chuyển hóa của chúng ta. Làm sao anh ta biết chúng ta có thứ này nhỉ?”
“Mẹ anh nhận lời tìm người mua giúp chúng ta, chắc anh ta được mẹ giới thiệu.”
Lạc Hành Vân bừng tỉnh, lập tức nhận lời: “Được ạ, ngày mai, sau khi tan học về chúng tôi sẽ tới.”
Cậu hưng phấn đến cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau liền mở tủ quần áo để chọn đồ. Bùi Diễn khoanh tay tựa vào cạnh cửa, nhìn người nọ loay hoay như bé chuột đồng tìm hang, mở miệng nói: “Chỉ nói chuyện qua loa thôi, em đừng căng thẳng. Học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, em mặc vest đeo cà vạt lại có vẻ màu mè quá.”
Lạc Hành Vân kéo hắn đến trước tủ quần áo: “Nào nào nào, lão Bùi, anh cảm thấy em nên mặc bộ nào?”
Bùi Diễn nhìn qua, trước mắt bỗng tối sầm, tất cả đều là sơ mi kẻ ca rô: “Anh thấy em hơi đơn giản quá rồi.”
Lạc Hành Vân chọn một chiếc áo ca rô đen trắng: “Trong những trường hợp trang trọng, đương nhiên phải chọn màu đen, điềm đạm và đáng tin!” Sau đó, cậu khoác thêm áo đồng phục, vui vẻ đi ra ngoài.
Tan học, hai người cùng ngồi tàu điện ngầm tới điểm hẹn. Trụ sở chính của tập đoàn Tễ thị nằm trên tòa nhà cao nhất thành phố S, dù chưa tới nơi cũng có thể thấy nó lấp ló cuối chân trời. Ở dưới nhìn lên sẽ bắt gặp một mặt gương khổng lồ màu xanh lam đậm đang phản chiếu ảnh ngược của ngã tư đường, hoành tráng không gì sánh được.
Sau khi vào cửa, hai người được thư ký dẫn đường đi thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc để lên tầng cao nhất. Sàn thang máy trải thảm đỏ loại dày, tay vịn là gỗ nạm vàng, trong góc thang còn có một người mặc đồng phục đỏ đen, đội mũ cùng màu chuyên bấm nút. Lạc Hành Vân thầm nghĩ: đúng là công ty của đại gia hàng đầu thành phố.
Văn phòng Tổng giám đốc chiếm nguyên một tầng cao nhất. Lạc Hành Vân không thể hiểu, tại sao chỉ có một mình mà người kia lại cần không gian rộng lớn thế, chẳng lẽ để nhào lộn cho đã à?
Tễ Ôn Phong đứng lên từ sau bàn làm việc, giơ tay muốn bắt tay Bùi Diễn bằng thái độ lịch sự nhưng đầy tự tin: “Cậu là Lạc Hành Vân?”
Bùi Diễn đẩy Lạc Hành Vân lên phía trước: “Em ấy mới là Lạc Hành Vân.”
Tễ Ôn Phong vẫn không buông tay: “Vậy cậu là cậu Bùi, muốn uống gì? Cà phê nhé?”
Bùi Diễn: “… Vâng.”
Tễ Ôn Phong dặn dò thư ký: “Mộng Lộ, mang cà phê cho cậu Bùi, và coca cho anh bạn nhỏ này.”
Lạc Hành Vân: “… Tôi cũng muốn uống cà phê.”
Tễ Ôn Phong lườm cậu, nghiêm khắc nói: “Trẻ con phải giống trẻ con, uống cà phê buổi tối mất ngủ lại còn dễ nghiện. Ngồi đi.”
Lạc Hành Vân ngoan ngoãn ngồi xuống. Cậu thật không hiểu, vì sao đều là học sinh Trung học mà đãi ngộ giữa cậu với Bùi Diễn lại khác nhau như vậy.
Tễ Ôn Phong nhìn đồng hồ: “Nói ngắn gọn, tôi muốn độc quyền sản phẩm của cậu.”
Lạc Hành Vân: “Ặc, tôi còn chưa đăng ký độc quyền.”
Tễ Ôn Phong: “Việc đăng ký độc quyền khá phức tạp, bên tôi sẽ làm, bảo đảm khi luận văn được công bố, sản phẩm sẽ được luật Sở hữu Trí tuệ bảo trợ trên phạm vi toàn cầu. Cậu chỉ cần trao quyền thành quả nghiên cứu của cậu cho tôi, tối ưu hóa, công nghiệp hoá, thị trường hóa đều do Tễ thị hoàn thành.”
Hắn bảo thư ký đưa một bản hợp đồng dày cộp tới trước mặt Lạc Hành Vân: “Đơn giản mà nói, cậu không cần bận tâm đến thuốc chuyển hóa nữa. Cậu nhận tiền, bán ý tưởng của cậu cho tôi, thế thôi.”
Bùi Diễn cầm hợp đồng lên xem thử: “Anh định trả bao nhiêu?”
Tễ Ôn Phong: “Ba mươi triệu.”
Lạc Hành Vân phun một ngụm coca.
Bùi Diễn dừng động tác mở hợp đồng, ném trở về: “Anh biết nó không chỉ có giá này.”
“Giờ tôi chỉ thấy báo cáo về hiệu quả của thuốc chuyển hóa trên văn bản. Không có hàng mẫu, không có công thức chế tạo, không có quy trình sản xuất, không có kiểm thử lâm sàng, thậm chí không có cả độc quyền.”
“Những vấn đề trên đều để đề phòng lật lọng.”
“Tôi hiểu được băn khoăn của các cậu. Nhưng tôi cũng chỉ tiêu tiền mua một khả năng. Ba mươi triệu tuy không phải con số lớn, nhưng là một phần thành ý của tôi.” Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho thư ký mở đến phần giá cả được ghi trên hợp đồng: “Hơn nữa, nếu thành quả nghiên cứu của các cậu được chứng minh là có thể thương nghiệp hóa, vậy các cậu sẽ được trích 1% từ mỗi thuốc chuyển hóa bán ra. Ước tính cẩn thận, trong trường hợp thuốc chuyển hóa có thể lũng đoạn thị trường thế giới, vậy chúng ta sẽ có một thị trường với mức lợi nhuận lên tới 180 tỷ một năm.”
Lạc Hành Vân rất nhạy cảm với các con số, nên cậu lại phun một ngụm coca nữa.
Tễ Ôn Phong đan tay vào nhau, tự tin nói: “Tôi tin tưởng, ở giai đoạn này, không ai có thể hào phóng hơn tôi.”
Bùi Diễn nhắn tin cho Lạc Hành Vân: Cũng ổn.
Hai người bọn họ không thể mở công ty y dược, nên sang tay thành quả là lựa chọn tốt nhất. Tễ thị có năng lực để tiếp tục nghiên cứu và đưa thuốc chuyển hóa ra thị trường, sự chuyên nghiệp của đối phương hiển nhiên không cần bàn cãi.
Còn việc chuyển giao độc quyền, giá bán đứt quả thật không cao, nhưng lại được chia phần trăm lợi nhuận. Thành quả bỗng chốc nghiên cứu có thể đổi được cơm áo cả đời, thế đã là tốt lắm rồi.
Lạc Hành Vân uống hết coca, đặt cái cốc xuống mặt bàn: “Tôi vừa nghe anh nói… lũng đoạn?”
“Đúng vậy.” Tễ Ôn Phong rất thản nhiên: “Để thành quả bước đầu của các cậu trở thành sản phẩm và được đưa ra thị trường, tôi sẽ phải đầu tư rất nhiều tiền. Tôi là người làm ăn mà, phải thu về chứ.”
Lạc Hành Vân do dự hai, ba giây, trả hợp đồng lại cho hắn: “Tôi không ký được.”
Tễ Ôn Phong lộ vẻ hoài nghi: “Cậu không hài lòng ở điểm nào?”
“Tôi không định xin độc quyền gì cả.” Lạc Hành Vân đứng dậy: “Thành phần, công thức, quy trình tôi đều sẽ công khai, để bất cứ phòng thí nghiệm nào cũng có thể cải tiến, bất cứ công ty nào cũng có thể sản xuất được.”
Thuốc tốt bị công ty y dược lũng đoạn kiếm lời tương đối nhiều, nhưng độc quyền sẽ đi kèm với quyền định giá thuốc, dẫn đến dược phẩm bị đội giá, khiến người bệnh không gánh nổi chi phí. Thuốc vốn được tạo ra để cứu mạng, vậy mà cuối cùng chính người bệnh lại bị chặn ở bên ngoài.
Thuốc chuyển hóa có thể giúp Omega thoát khỏi sự yếu kém bẩm sinh, nếu công khai, thị trường nhiều cạnh tranh, giá cả cũng theo đó mà hạ xuống.
Tễ Ôn Phong hơi sửng sốt, sau đó vỗ đùi cười ha ha.
“Anh cười cái gì?” Lạc Hành Vân cảm thấy đối phương sẽ tức giận, không ngờ hắn lại vui vẻ thế.
Tễ Ôn Phong lắc đầu: “Lý tưởng thì đẹp lắm, nhưng hiện thực chính là: hôm nay cậu công khai, ngày mai sẽ có một công ty nào đó sao chép luận văn của cậu rồi mang đi đăng ký độc quyền. Việc lũng đoạn vẫn xảy ra, mà cậu, một đồng cũng không có.”
Lạc Hành Vân ngẩn người. Cậu thật không ngờ còn có thể làm như vậy.
Tễ Ôn Phong buông tay: “Chào mừng cậu đến với thế giới của người trưởng thành.”
Đúng lúc này, sau lưng bọn họ có người đẩy cửa bước vào. Tất cả quay đầu lại nhìn theo bản năng, Lạc Hành Vân lập tức sáng bừng con mắt: “Ngài Lục!”
Người tới chính là Lục Dung mà cậu đã đón tiếp vào hôm kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường. Bọn cậu rất hợp nhau. So với Tễ Ôn Phong đẹp trai nhưng kiêu ngạo, luôn khiến người khác kính sợ theo bản năng, Lục Dung bình dị gần gũi, trông giống nhân viên văn phòng hơn.
Lục Dung gật đầu với cậu: “Đang nói chuyện thuốc chuyển hóa à?”
Tễ Ôn Phong bật cười: “Cậu ấy nói cậu ấy sẽ công khai mà không có chút ràng buộc gì.”
Lục Dung sửng sốt, đi ra phía sau Lạc Hành Vân, ấn cậu ngồi xuống ghế, ánh mắt trở nên hết sức ôn hòa: “Rất tuyệt, dù là thành quả nghiên cứu hay ý tưởng của cậu. Nhưng thế giới này không đơn giản như cậu nghĩ đâu, nó có quy luật vận hành của riêng mình. Đôi khi, chúng ta chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất trong khuôn khổ mà nó định ra.”
Hắn ngồi xuống, mở đến phần chuyển giao độc quyền trong hợp đồng: “Lũng đoạn, cũng không như cậu nghĩ. Cả thế giới chỉ có công ty chúng tôi sản xuất thuốc chuyển hóa, điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ phải đổ vào nó rất nhiều công sức và thời gian. Trên thực tế, chúng tôi rất vui lòng trao quyền sản xuất cho các công ty trong và ngoài nước khác. Nếu muốn gia nhập thị trường, bọn họ chỉ cần trả phí trao quyền cho Tễ thị thôi. Như thế sẽ sàng lọc được chất lượng của công ty dược, đồng thời cũng mang đến sự cạnh tranh trong cùng một thị trường. Ở đây, chúng tôi đảm đương vai trò đại lý, cậu cũng được chia phí trao quyền.”
Vẻ mâu thuẫn trên mặt Lạc Hành Vân dần tan biến, cậu nghiêm túc nghe người nọ nói, hoàn toàn coi đây là cơ hội để học hỏi.
“Ngoài ra, ý nghĩa ban đầu của độc quyền chính là bảo đảm ưu thế của người đi trước. Chúng tôi chỉ sử dụng ưu thế này một cách hợp pháp và hợp lý, chứ không có ý định giữ khư khư sản phẩm cho riêng mình.”
Lạc Hành Vân gật đầu. Đây chính là điều cậu lo lắng. Đơn giản mà nói, chứng nhận độc quyền là có thời hạn, đến một thời gian nhất định nó sẽ không còn hiệu lực nữa. Nhưng những công ty vô lương tâm sẽ liên tục gia hạn, khiến hàng rào độc quyền không được tháo xuống, ý đồ kéo dài thời gian lũng đoạn thị trường.
“Còn về vấn đề định giá mà cậu quan tâm nhất, chúng tôi không thể làm phi lợi nhuận được. Nhưng bất cứ thương nhân nào muốn phát triển lâu dài đều biết, lợi ích trước mắt không phải là tất cả. Trái lại, lương tâm mới là thứ mang đến tín nhiệm cùng danh tiếng lâu bền. Nếu thuốc chuyển hóa quá đắt, không thể mở rộng thị trường, vậy chúng tôi cũng chết. Đó chính là lý do tại sao cải tiến quy trình và giảm thiểu chi phí luôn là mục tiêu muôn thuở trong ngành sản xuất. Dân đầu tư không phải người làm từ thiện, nhưng tôi cảm thấy cậu có thể thử tin tưởng một lần. Chuyện do người làm, vì người làm nên mới thành chuyện được.”
Lạc Hành Vân dựa lưng vào ghế.
Những logic kinh doanh mà Lục Dung giải thích, cậu có thể chầm chậm tiếp thu. Lũng đoạn và định giá luôn mang theo mâu thuẫn về luân lý, không có lợi ích thì ai thèm đầu tư và ngành y dược làm sao phát triển được. Nhưng nhất định phải là một nhà đầu tư thông minh và có trách nhiệm mới đủ khả năng bước lên sân khấu này.
Vừa nghĩ những doanh nhân ưu tú quần áo chỉnh tề trước mắt cũng từng lớn lên trong phòng học mà mình và Bùi Diễn đang ngồi, cậu cảm thấy có thể tin tưởng bọn họ được.
Bọn họ đều là người của trường Trung học Nam thành phố.
Lạc Hành Vân cầm lại bản hợp đồng: “Được, tôi sẽ mang về cho cô tôi xem, nếu không có vấn đề gì lớn sẽ ký ngay.”
Vừa định đứng dậy, cậu lại nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, các anh sẽ kiểm soát giá thành phải không? Các anh trả cho tôi nhiều quá, tiền mua ý tưởng và trích phần trăm kia tôi đều không cần, các anh chuyển chi phí phòng thí nghiệm cho lão Bùi là được.”
Tễ Ôn Phong bật cười. Mỗi khi cười rộ lên hắn sẽ không để ý đến thân phận của mình nữa, luôn khoa tay múa chân, có vẻ rất buồn cười.
Lục Dung không nhịn được xoa đầu Lạc Hành Vân: “Cậu đã giúp chúng tôi tiết kiệm một khoản chi phí rất lớn rồi. Xác định mục tiêu, nghiên cứu ra thành quả, cái này đòi hỏi bộ óc thiên tài và cả may mắn nữa. Công sức của các cậu là vô giá. Nếu nhà khoa học nghiên cứu mà chẳng được gì, vậy về sau ai sẽ làm khoa học nữa?”
“Cho các cậu thì các cậu cứ cầm đi, chúng tôi không cần miếng thịt không đủ nhét kẽ răng tiết kiệm từ chỗ cậu.” Tễ Ôn Phong thoải mái dựa lưng vào ghế, dứt khoát nói: “Thứ khác chúng tôi không có, chứ tiền thì lại có rất nhiều.”
—
Khi cầm hợp đồng ra khỏi trụ sở chính của tập đoàn Tễ thị, Lạc Hành Vân vẫn luôn cảm thấy hơi choáng váng. Cậu lơ ngơ đi cạnh Bùi Diễn một lúc rồi mới ngẩng đầu nói với hắn: “Lão Bùi, chúng ta có tiền rồi, không cần một túp lều tranh hai quả tim vàng nữa.”
Hôm qua vợ chồng son còn ngồi trên ghế sa lông cẩn thận suy tính xem mai sau sẽ sống thế nào. Bùi Diễn đã hạ quyết tâm bỏ nhà ra đi, nên vội chạy tới bàn bạc với Lạc Hành Vân, tiện thể rút toàn bộ số tiền còn dư trong thẻ ngân hàng của mình. Hai người tính toán một hồi, số tiền kia sẽ để dành cho trường hợp khẩn cấp, bao lì xì 8888 Lan Lan cho thì dùng để ăn uống hàng ngày. Bọn họ còn đi học một năm rưỡi nữa, có thể tranh thủ kiếm trác ở chỗ Lan Lan. Cứ thế này, cầm cự đến khi thi Đại học hẳn là không khó, thành sinh viên rồi sẽ có thể đi làm.
Nào ngờ, người tính không bằng trời tính, tự nhiên có người nhét tiền vào túi, đôi vợ chồng son lập tức phát tài rồi.
Bùi Diễn vô cùng khiêm tốn: “Là em có tiền, ông chủ.”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Bùi Diễn: “Bình thường đều là giáo sư lấy tiền, phát cho trợ lý một ít tiền lương là được. Anh chỉ lao động tay chân, lấy 1500 một tháng, hai tháng khoảng trên dưới 3000.”
Lạc Hành Vân cười ha ha, thản nhiên vào vai một giáo sư keo kiệt, vỗ vai Bùi Diễn, thấm thía nói: “Tiểu Bùi đúng là rất có tầm nhìn. Chờ có phòng thí nghiệm riêng, lão phu sẽ mặc áo khoác dài màu trắng, cầm trà nóng trên tay, ngồi một chỗ ngâm thơ đọc báo mỗi ngày, tất cả luận văn đều do Tiểu Bùi chấp bút.”
Bùi Diễn chớp mắt, ra vẻ thư sinh yếu ớt: “Người ta hỏi người này là ai, cứ bảo là bình hoa do Giáo sư Lạc nuôi, nhìn thì ôn hòa lễ độ, nhưng ai dám tơ tưởng đến Giáo sư Lạc, hắn sẽ cho biết tay ngay.”
“Bình hoa cái gì.” Lạc Hành Vân tóm tay người nọ, ôm vào lòng, xoa xoa đầy trân trọng: “Tiểu Bùi nhà ta rõ ràng là một đóa hoa của khu Nam thành phố, là đại gia đứng sau phòng thí nghiệm của Tiểu Lạc, là người đồng sở hữu bằng sáng chế với Tiểu Lạc, moazz~”
Hai người đang đắc ý diễn trò trên đường lớn, Đồng Hiểu Niên bỗng gọi điện thoại cho Lạc Hành Vân, mời cậu tối nay đến nhà ăn bữa cơm rau.
Lạc Hành Vân kéo Bùi Diễn, cảm thấy vô cùng khó hiểu: Bùi Diễn bỏ nhà đi, cậu lại tới nhà Bùi Diễn ăn cơm, chẳng lẽ Bùi Diễn ăn dưa muối ở nhà cậu một mình à?
“Bảo A Diễn đưa con tới.” Đồng Hiểu Niên khéo léo nhắc nhở cậu.
Lạc Hành Vân đã hiểu, nhà họ Bùi chỉ có một đứa con trai, đương nhiên không thể dễ dàng thả đi theo cậu, hai bên buộc phải tiến hành đàm phán. Hình như quan hệ của Bùi Diễn và ba hắn không tốt lắm, bỏ nhà đi với thái độ cực kỳ kiên quyết, nên bà Đồng mới ra