Lạc Hành Vân trở lại chỗ ngồi, chọt bả vai Hoắc Tư Minh ngồi phía trước: “Lão Hoắc.”
Hoắc Tư Minh quay đầu lại: “Chuyện giề?”
Lạc Hành Vân nhỏ giọng hỏi: “Bình thường mày có ngửi thấy mùi của tao không?”
Hoắc Tư Minh là một Alpha, tính cách bộp chộp lại kiêu căng. Cậu ta lườm Lạc Hành Vân, nói: “Mày nghĩ mình là Omega chắc?”
“Làm sao, Beta bọn tao không thể có mùi cơ thể chắc? Mày kỳ thị giới tính đấy à!” Thích Vũ nghe thấy liền sấn tới tranh cãi.
“Mùi cơ thể của chúng mày chính là mùi mồ hôi nhức mũi, chó cũng chả thèm để ý đâu.” Hoắc Tư Minh xì một tiếng.
“Hừ, đấy là mùi của những người đàn ông mạnh mẽ~” Thích Vũ tự kỷ giơ cánh tay gầy yếu của mình lên, tự ngửi nách như ngửi của quý.
“Ha ha.” Một đám Beta không biết xấu hổ tự khen nhau làm Lý Ngộ – bạn của Bùi Diễn – ở lối đi nhỏ phía đối diện chú ý. Thấy hắn đang nhìn sang bên này, Lạc Hành Vân cười xong cũng chẳng dám nói thêm, lập tức cúi đầu xem từ đơn trong vở.
“Hôm nay mày xịt nước hoa à?” Nhưng Hoắc Tư Minh lại không buông tha cho cậu.
Cả đám đều là chó FA, không xịt nước hoa bao giờ. Thích Vũ bản tính hay hóng, nghe Hoắc Tư Minh hỏi thế thì lớn mật đoán: “Lạc thần, hẹn con gái nhà ai đi đâu làm gì đấy?”
Cùng hot boy trường đánh đại ca trường đấy! Lạc Hành Vân thầm nghĩ rồi dựng thẳng quyển sách tiếng Anh lên.
Hoắc Tư Minh đè sách của cậu xuống: “Không phải chứ, thật đấy à?! Ai? Vi Vi hả?”
Hai mắt lập tức sáng ngời, Thích Vũ nói: “Lạc thần, trâu bò quá!”
Trong ngôi trường có cả Alpha lẫn Beta như thế này, xu hướng lựa chọn đối tượng yêu đương khác giới là rất rõ ràng. Phần lớn nữ sinh bình thường đều đổ rạp trước tố chất xuất chúng và sức hút trời sinh của Alpha, người chọn Beta để yêu thật sự là không có. Nhưng Thích Vũ lại nghĩ Lạc thần nhà mình sẽ tìm được bạn gái. Cậu hiểu rõ năng lực của đối phương, Lạc thần không phải một Beta bình thường! Nhờ việc nằm vùng trong lớp Olympic Vật lý, Lạc thần đã mắt qua mày lại với một nữ sinh xuất sắc nằm trong top ba của lớp 1 từ lâu lắm rồi!
Chưa kịp đáp lời Thích Vũ, Lạc Hành Vân đã nghe tiếng chuông WeChat vang lên từ điện thoại của mình. Cậu lấy ra xem thử, phát hiện là một lời mời kết bạn với lý do kèm theo là: “Lưng đau.”
Đúng là lời ít ý nhiều.
Lạc Hành Vân cất di động đi như chẳng có chuyện gì, vờ như chưa nhìn thấy lời mời kết bạn này. Nói thật, cậu cũng đang đau dạ dày đây, có ai thèm để ý không?
Nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của Lạc Hành Vân, Hoắc Tư Minh càng nghi ngờ, giọng nói vội vàng mang theo vài phần ghen tị: “Thật không, ra tay hơi bị nhanh đấy nhé.” Cậu là Alpha mà còn độc thân đây, sao con cẩu Beta Lạc Hành Vân lại có bạn gái chứ?
Lạc Hành Vân không quen việc mọi người tám chuyện về mình, vội bảo: “Lớp trưởng đến kìa.”
Bùi Diễn kiểm tra vệ sinh xong thì lập tức bước vào lớp. Hoắc Tư Minh và Thích Vũ vội vàng ngồi ngay ngắn lại tại chỗ của mình.
Qua một lát, Thích Vũ mới nhỏ giọng hỏi: “Sao chúng ta phải né tránh nhỉ?” Ngoài việc tám nhảm về bạn gái của Lạc thần ra, bọn họ có làm chuyện thương thiên hại lí gì đâu?
Bùi Diễn kéo ghế ngồi xuống trước chiếc bàn học kế bên, Thích Vũ nhanh chóng cúi đầu giả vờ đọc sách. Dù muốn dù không, cậu cũng phải thừa nhận một điều, áp lực do Alpha tạo ra thật sự vô cùng ác liệt.
—
Hôm nay có tiết thể dục, sáng sớm Bùi Diễn đã dẫn người xuống sân chơi bóng rổ rồi. Trong lớp còn vài Beta túm tụm quanh một cái bàn, thương lượng xem nên chơi gì vào tiết thể dục sắp tới đây.
Lạc Hành Vân: “Đánh cờ vây đi.” Nhà của Hạc Vọng Lan quá xa, hôm qua, cả đi cả về cậu phải đạp xe đến hơn 30 cây số, mệt rã rời luôn.
“Cứ tiếp tục thế này mày sẽ biến thành một con rùa.” Hoắc Tư Minh quở trách, lấy một bộ vợt cầu lông ra khỏi ngăn bàn: “Động tay động chân đi! Mày chẳng có tinh thần tí nào cả, nhìn mày mà tao tưởng đang thấy ông cố nội của tao.”
“Tao không muốn đánh cầu lông.” Khả năng giữ thăng bằng của Thích Vũ không tốt, từ nhỏ cậu đã chán ghét loại vận động chạy ngược chạy xuôi như thế này: “Hay là đánh bóng bàn?”
Lạc Hành Vân cân nhắc, đánh bóng bàn có vẻ ít phải di chuyển hơn so với đánh cầu lông. Đối với cậu, bất động chính là lẽ sống, nếu có thể ở yên một chỗ, chắc chắn cậu sẽ không di chuyển làm gì. Về cơ bản, di chuyển hay cử động đều tốn sức hao cơm, chung quy là hao tiền tốn của.
Một mình đối mặt với hai ông cố nội, Hoắc Tư Minh đành lôi kéo anh bạn đầu to Trương Lượng của mình. Thế là đội ngũ một Alpha và ba Beta chậm rãi lướt tới nhà thể chất.
Là những nam sinh thuộc nhóm tự kỷ, bọn họ không có liên hệ gì với những học sinh giỏi thể dục thể thao – nếu không thì đâu có gọi là tự kỷ. Những hoạt động tập thể như bóng đá, bóng rổ bọn họ không am hiểu, tham gia cũng chỉ là chướng ngại vật nên chỉ đành chọn những bộ môn hai người để vui đùa một chút.
Học kỳ trước, bốn người còn đi tập thể dục nhịp điệu với đám nữ sinh. Đây là ý tưởng của Thích Vũ, cậu ta nói đó là cách để kết nối với các chị em. Kết quả, chẳng những không kết nối được với em nào mà còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Tuần nào cũng có người chạy tới lớp thể dục của bọn họ để chụp ảnh mua vui. Nếu không nhờ da mặt dày, sự gắn bó, thói quen cười cợt lẫn nhau và tư tưởng cởi mở, quả thực bọn họ sẽ phải chạy đi tự sát ngay.
Lúc đi qua sân thể dục, Lạc Hành Vân liếc thấy Bùi Diễn đang ôm bóng đứng trong gió lạnh.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh bị gió thổi dán chặt vào cơ thể trông có vẻ gầy gò của hắn. Cổ tay hắn đeo một miếng băng thấm mồ hôi màu đen, vẻ mặt thản nhiên nghe Hạc Vọng Lan ở phía đối diện nói chuyện. Rõ ràng hắn không để lộ một chút cảm xúc dư thừa nào, song bất cứ ai liếc mắt nhìn qua cũng cảm nhận được sự lạnh lùng thấm vào xương cốt.
“Lại đánh nhau à…” Lạc Hành Vân thầm nghĩ. Hôm qua vừa mới đánh xong, nay đã muốn đánh nữa rồi, sao cái đám Alpha luôn làm người ta lo lắng này không chuyển hộ khẩu thẳng vào bệnh viện đi?
—
“Hôm qua chưa phân thắng bại, chúng ta chơi một trận nữa nhé?” Hạc Vọng Lan tung quả bóng trong tay, khiêu khích Bùi Diễn.
Lý Ngộ ở bên cạnh hất cằm lên: “Tao nhớ hôm qua mày phải bò ra khỏi ngõ hay sao ấy nhỉ?”
Xung quanh vang lên một tràng cười.
Sáng nay tin tức đã lan khắp trường, đại ca dẫn một đám đầu gấu chặn đánh hot boy trong ngõ hẻm, kết quả lại bị đối phương đánh cho tan tác tơi bời, mặt mũi coi như mất sạch.
“Bùi cẩu không phải chỉ có một mình.” Hạc Vọng Lan quét đôi mắt đẹp nhưng đầy hung ác của mình một lượt, xác định đám người xung quanh không cười nổi nữa mới quay lại nhìn Bùi Diễn: “Đã thế… còn biết núp sau lưng đánh lén nữa.”
Lý Ngộ không khỏi kinh ngạc vì suy nghĩ “anh Bùi, mày còn bắt tay với người ở ngoài trường sao”. Mà những người khác thì đều quay sang đánh giá Bùi Diễn. Trong cảm nhận của bọn họ, Bùi Diễn không phải người như thế.
Song, cậu học sinh ưu tú vẫn bình thản như mọi ngày, trào phúng nói: “Chiến lược bao vây thôi mà.”
“Hôm qua ai đi với mày?” Sau khi trận chiến thảm khốc trong ngõ nhỏ xảy ra, Bùi Diễn chỉ tùy tiện kể một vài câu nên Thẩm Thư Ý cũng rất tò mò. Không được vây đánh Hạc Vọng Lan cùng anh Bùi, hắn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
“Người phe ta.” Bùi Diễn đứng giữa đám người, dõi đôi mắt tối đen về phía xa, nơi có vài Beta đi lướt qua bên ngoài tấm lưới sắt màu xanh của sân bóng. Trong đó, một cậu trai gầy nhỏ tóc vàng đang khom lưng, lặng lẽ bước đi như một ông già.
Hạc Vọng Lan nhìn theo ánh mắt hắn, không vui vì sự mất tập trung của đối phương: “Tao còn chưa chết đâu, vẫn khỏe re đứng ở chỗ này đấy nhé. Bùi Diễn, sao mày vô dụng thế?”
Nếu đổi lại là hắn thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của Bùi Diễn rồi.
“Mày còn sống cũng tốt.” Giọng nói của Bùi Diễn không mang theo chút cảm xúc nào: “Lúc nào buồn chán, tao có thể tìm mày mua vui.”
Hạc Vọng Lan thu bóng lại, tùy tiện ném cho Bùi Diễn: “Nhàm chán vậy à, đấu một trận không?”
Bùi Diễn nhận bóng trong im lặng.
Sau đó, cả hai đi chọn người vào đội của mình.
Trời âm u, vầng dương lẩn vào mây đen, hắt những tia sáng nhạt nhòa quanh đường viền của đám mây. Theo đó, gió trên sân thể dục thổi ngày