Chạng vạng tối thứ năm, tập thể khối 11 trường trung học phía Nam thành phố được đóng gói nhét vào xe buýt, đưa đến trường Lục Sắc ở ngoại ô để thực hiện kỳ huấn luyện ba ngày.
Lý Ngộ nghỉ ngơi hai ngày mới trở về, do dự đối mặt với động cơ, không dám lên xe.
Không phải vì hắn nhát gan, chỉ là lúc chỉ số Alpha của anh Bùi bùng nổ, hắn lại ở ngay bên cạnh, mất hai ngày về nhà nằm thẳng đơ mới khôi phục tinh thần.
… Pheromone của anh Bùi nhà hắn bá đạo thật.
Nhưng hắn và Bùi Diễn là hàng xóm lớn lên với nhau từ nhỏ, nếu bạn từ thời còn để chỏm như hắn đây còn trốn tránh Bùi Diễn, chẳng phải càng chứng minh chuyện Bùi Diễn mất khống chế là thật sao. Mọi chuyện vốn đã ồn ào, là bạn bè, bọn hắn lại bỏ mặc Bùi Diễn, thế thì quá là không có nghĩa khí.
Lý Ngộ nắm thật chặt chiếc ba lô nhét đầy đồ ăn vặt, tư thế hiên ngang như chuẩn bị anh dũng hy sinh, sải bước thật dài định lên xe.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người kéo lưng hắn.
Lý Ngộ quay đầu lại: “Ái!”
Thiếu niên trước mặt cao gầy, bả vai hơi hẹp, cao khoảng một mét tám. Bộ đồng phục học sinh khoác trên người cậu chẳng những không tạo cảm giác cường tráng như nam sinh bình thường, trái lại còn khiến người ta cảm thấy cậu thật gầy yếu, cần được che chở.
Gương mặt trái xoan chỉ to bằng lòng bàn tay, tóc dài, đôi mắt cong cong mỗi khi cười. Cho dù bị mái tóc rối bời cùng hàng mi dài ngăn trở, ta vẫn có thể thấy được những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu, tựa như trăng tròn trên mặt biển rộng.
Lý Ngộ bỗng cảm thấy Beta này thật đẹp trai.
Đôi mắt lão Lạc hớp hồn quá trời.
Lão Lạc đẹp trai thương lượng với hắn: “Lý Ngộ này, cậu có thể đổi chỗ với tôi được không, tôi muốn ngồi cạnh lớp trưởng.”
Lý Ngộ cầu còn không được, nhưng mong muốn ấy lại là sự khinh nhờn với anh Bùi, hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Vậy nên, Lý Ngộ chỉ chảnh chọe hừ một tiếng: “Có chuyện gì thế em trai, nghe nói gần đây cậu rất bám anh Bùi nhà chúng tôi, cậu có ý đồ gì sao?”
Lạc Hành Vân cũng không thể nói rằng mình đang hỗ trợ Bùi Diễn vượt qua thời kỳ nhạy cảm, chỉ tùy tiện đáp: “Thật chẳng dám giấu diếm, tôi đang có ý định trở thành lớp phó.”
“Không ngờ cậu lại là người theo đuổi những thứ như vậy.” Lý Ngộ nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa: “Tôi chân thành khuyên cậu, anh Bùi nhà chúng tôi liêm khiết chính trực, đừng tưởng nịnh cậu ấy là có thể lên làm lớp phó. Hơn nữa xưa giờ lớp 8 chúng ta vẫn dân chủ để mọi người tự bỏ phiếu bầu, hành vi khinh thường kẻ dưới nịnh bợ kẻ trên của cậu chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.”
Lạc Hành Vân đánh giá hắn từ đầu đến chân: “Lý Ngộ, chính trị của cậu không đạt á, tôi không tin đâu.”
Lý Ngộ vênh mặt: “Chuẩn chưa! Đến bản thân tôi cũng không tin nổi! Tôi cảm thấy với tư tưởng và đạo đức của mình, tôi có thể vào Đảng luôn được ấy.”
Lạc Hành Vân: “Vậy xin hỏi đồng chí Đảng viên ưu tú tương lai, cậu có định nhường vị trí này cho tôi không?”
Lý Ngộ: “Nhường chứ nhường chứ! Lão Lạc cậu kiên quyết phải làm lớp phó rồi hỏi tôi có ố kề không, chắc chắn tôi phải ố kề rồi.”
Lạc Hành Vân và Lý Ngộ hoàn thành giao dịch ngầm đầy mưu mô, tiện thể vui đùa thêm vài câu rồi một trước một sau bước lên xe.
Chỗ ngồi trên xe buýt được sắp xếp dựa theo sơ đồ trên lớp, hai nhóm bốn người đều được xếp ở hàng cuối.
Lý Ngộ đi đến bên cạnh Bùi Diễn, hắn đang nhắm mắt đeo tai nghe Beyerdynamic nghe nhạc.
Rõ ràng phong thái bên ngoài rất anh tuấn chính trực, nhưng khi ngả người tựa vào lưng ghế dưới ánh mặt trời, người kia lại toát lên vẻ mất tinh thần cùng một loại ham muốn khác thường.
Tựa như một bông hồng đen đặt giữa vườn cây rực rỡ, dù đứng trong góc vẫn trở thành tiêu điểm hấp dẫn mọi ánh nhìn, đẹp tuyệt mỹ, nhưng lại sa đọa, và nguy hiểm.
Thấy có người đến, hắn hé một mắt, tiếp tục ngả người vào ghế, không định di chuyển.
Lý Ngộ chột dạ, cúi đầu khom lưng: “Anh Bùi à, mấy ngày không gặp, thân thể ngài vẫn an khang chứ?”
Bùi Diễn “ừ” một tiếng.
Lý Ngộ do dự một lúc rồi tiếp tục lải nhải: “Chả là, tiểu Lạc nói với tôi là cậu ấy muốn ngồi cùng cậu… Tôi thấy cậu ấy có vẻ sốt ruột lắm, giống như không được ngồi với cậu thì sẽ chết đến nơi ấy, nên tôi đồng ý rồi… Anh Bùi à, đây không tính là bán bạn cầu vinh đâu đúng không?”
Khóe môi Alpha khẽ cong lên: “Không tính.”
Lý Ngộ yên tâm, ngồi vào cái ghế bên cạnh Thích Vũ.
Thích Vũ hưng phấn chào hỏi: “Hi vịt!” (*)
(*) Câu này giống như Hi bitch, một cách chào hỏi thân mật :v
Lý Ngộ nổi khùng: “Cậu mới là vịt ấy.”
Thích Vũ: “Cạp cạp!”
Lý Ngộ vừa cãi cọ ầm ĩ vừa ngồi xuống, Lạc Hành Vân ở phía sau hắn đang đi tới.
Alpha chăm chú nhìn cậu chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh mình, khẽ nuốt nước miếng.
“Nếu không ngồi cạnh tôi thì cậu sẽ chết sao?” Đầu khẽ nâng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, hắn thì thầm hỏi.
Lạc Hành Vân rũ mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn, lén đạp một phát vào ghế của hắn.
Nhìn coi, cậu mới là người không lẳng lơ thì sẽ chết ấy.
Sớm biết thế này, cậu đã đặt ra điều cấm thứ tư: Không cho phép lẳng lơ thả thính.
Tiểu Lạc đá xong liền thay đổi ý định, sải chân bước về phía sau.
Mỗi lớp ngồi một xe, phía sau còn có ghế trống, Tiểu Lạc cậu có chết hay phải nhảy xuống xe cũng sẽ không ngồi cùng lão Bùi đâu!
Nhưng còn chưa đi được một bước, tay cậu đã bị nắm thật chặt.
Mọi người đều đã lên xe đông đủ, nửa đầu xe vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có bọn họ âm thầm tranh đấu.
Lực tay của Alpha rất bá đạo, sức nóng truyền qua lớp đồng phục, không thể tránh thoát. Hệt như đôi mắt đen thẫm của hắn, sóng nhiệt cuồn cuộn, tình triều mãnh liệt.
Lạc Hành Vân đang định đá thêm một phát cho hết giận thì xe đột nhiên chuyển động, cậu đứng không vững, suýt nữa ngã về phía trước.
Đúng lúc này, Alpha vươn tay ra, vững vàng ôm lấy thắt lưng cậu.
Một màn khởi động chói tai qua đi, Lạc Hành Vân chật vật ngã nhào vào đùi Alpha.
Mà Alpha đỡ được cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tao nhã, nhân lúc cậu đang nằm, hắn thân mật nghiêng người ghé xuống thì thầm vào tai cậu…
“Nếu cậu không ngồi với tôi, tôi sẽ chết.”
“Bác sĩ Lạc, cứu tôi nhé?”
—
Lạc Hành Vân đỏ mặt đi tới chỗ Bùi Diễn để cho cậu, tức tối nghĩ: cậu không nên lo lắng cho tâm trạng của Bùi lão cẩu trong giai đoạn nhạy cảm. Cậu là ai mà lo được cho hắn chứ. Bùi lão cẩu sẽ tự tìm ra cách khiến bản thân vui vẻ thôi. Trên đời này làm gì có ai âm hiểm hơn Bùi lão cẩu! Vậy mà cậu còn tự dâng mình tới, đậu má! Tiểu Lạc cậu vẫn quá ngây thơ rồi!
Bùi Diễn vây kín cậu vào bên cửa sổ, toàn thân toát ra vẻ rực rỡ rạng ngời, chẳng còn chút uể oải nào. Hắn thong thả lấy ra một tờ giấy ghi kế hoạch sắp xếp ký túc xá, cầm một cây bút máy đen vẽ vài vòng trên giấy, tận tâm gánh vác vai trò của một lớp trưởng.
Lạc Hành Vân ôm cặp hờn dỗi một hồi rồi quay đầu ngó nghiêng, tò mò quan sát xung quanh.
“Ký túc xá của trường Lục Sắc là phòng bốn người. Chắc chắn các Omega sẽ ở với nhau. Ý thức lãnh thổ của Alpha rất mạnh, không thể ở chung với các Alpha khác, thế nên 6 Alpha sẽ chia ra ở cùng với các Beta trong lớp. Cứ ba Beta sẽ ở cùng một Alpha.” Bùi Diễn gõ bút máy, kiên nhẫn giải thích cho cậu nghe: “Cậu cảm thấy tôi ở phòng nào thì ổn?”
Lạc Hành Vân không rảnh để trả lời hắn, cậu cướp lấy cây bút máy đen trong tay Bùi Diễn, khoanh tròn tên bản thân.
Vì Bùi Diễn bước vào giai đoạn nhạy cảm nên Lạc Hành Vân chưa tới phòng giáo vụ để sửa giới tính được. Thành ra, lúc này, trong danh sách lớp, giới tính của cậu đương nhiên vẫn là một Beta.
Đôi mắt hổ phách trừng lớn, đầy mong mỏi nhìn ngài lớp trưởng, mong hắn chú ý tới tình huống của bạn cùng lớp, giúp cậu tính xem một Beta chỉ có cái vỏ như cậu nên làm thế nào cho phải.
Bùi Diễn thật sự nghiêm túc suy nghĩ: “Lớp chúng ta có 37 người, vừa lúc thừa ra một người, có thể ở trong phòng thông tin.”
“Cậu có muốn không?”
Lạc Hành Vân rung động.
“Nhưng trường Lục Sắc ở gần núi, nghe nói dưới chân núi có một bãi tha ma, yêu ma lộng hành. Một người ngủ, rất dễ bị hoảng sợ.”
“Phải có người ở cùng mới được.”
“Người ở cùng này, cậu nghĩ sao?”
Đầu ngón tay Alpha khẽ di chuyển, dừng lại ở hai chữ “Bùi Diễn” trên đầu danh sách.
Đôi mắt đen thẫm sáng bừng, dịu dàng lại đầy vẻ trêu trọc.
Lạc Hành Vân yên lặng cầm lấy cây bút máy, viết mấy chữ lên chỗ trống của danh sách: làm người đi!!!
Ba dấu chấm than ở cuối câu nhấn mạnh sự gào thét điên cuồng trong lòng cậu.
Alpha rất biết lắng nghe, lấy bút máy trong tay cậu, nhanh chóng chia 37 học sinh trong lớp thành các nhóm bốn người.
Lạc Hành Vân, Thích Vũ, Trương Lượng và một Beta nam gầy ốm khác được xếp chung một phòng.
Hoắc Tư Minh, Lý Ngộ và hai