Lạc Hành Vân không ngủ thêm được bao lâu, vì chẳng những Bùi Diễn không chịu chợp mắt mà còn liên tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Kết quả, cậu đã dậy trước khi người kia lên tiếng gọi.
Lúc Lạc Hành Vân mặc quần áo, Bùi Diễn quay lưng lại đầy lịch thiệp.
Nhìn bờ vai rộng cùng sống lưng thẳng tắp của đối phương, Lạc Hành Vân cảm thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tối qua, khi quyết định ở lại đây, đúng là cậu rất có lòng tin với nhân phẩm của Bùi Diễn, nhưng thật không ngờ ngay cả giường hắn cũng chẳng chịu bò lên, nghiêm túc ngồi ở trên ghế hết cả đêm dài. Đến khoảng cách cũng đảm bảo con số tối thiểu, chính là một mét, nghiêm túc, quy củ đến cực đoan cứ như người Đức.
Tuy nhiên, nhân phẩm tốt đến mấy cũng vẫn là một kẻ điên.
… Làm gì có người bình thường nào lại thức trắng đêm ngồi nhìn người khác ngủ cơ chứ!
Thật là quái dị!
Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệp gì!
Lạc Hành Vân ngửi cổ tay mình, mùi pheromone thuộc về Omega đã biến mất. Cậu không nhịn được vỗ nhẹ mấy cái lên làn da mỏng ở cổ tay: Đều tại mày! Tại mày! Tại mày đấy!
Nếu hôm qua lớp trưởng không ngửi thấy mùi pheromone ở cổ tay cậu, có lẽ hắn sẽ không phát điên thế này đâu.
“Cậu đánh gì thế?” Chẳng biết Bùi Diễn đã quay người lại từ lúc nào, thấy Lạc Hành Vân tự đánh mình liền dùng vẻ mặt bình tĩnh muôn thuở để biểu đạt ý tứ “cậu đang phát điên gì đó”.
“Hôm qua, có phải sau khi ngửi thấy mùi hương của tôi, giá trị SAN của cậu bị tụt không?” Lạc Hành Vân giấu tay đi, lời nói thể hiện sự lo lắng không hề che giấu.
Bùi Diễn vòng hai tay trước ngực, hơi dựa vào cạnh bàn, đáp: “Tôi giống người dễ mất khống chế đến vậy à?”
“Thế sao cậu lại ngồi nhìn tôi cả đêm?”
“Lạc Hành Vân.” Bùi Diễn đột nhiên gọi tên của cậu: “Đây là lần đầu tiên cậu ngủ trên giường của tôi. Tôi không ngủ được, nên muốn nhìn cậu nhiều một chút.”
Từ nhỏ Bùi Diễn đã là một người vô cùng điềm tĩnh. Hắn gần như chưa từng có hứng thú mãnh liệt với bất cứ ai. Hắn cũng chưa từng nếm trải loại tình cảm cuồng nhiệt hệt như một dòng nham thạch nóng bỏng, lúc nào cũng có thể trào dâng thiêu đốt ruột gan thế này.
Hành vi của hắn hôm qua đúng là xuất phát từ việc muốn xóa tan nỗi lo trong lòng Lạc Hành Vân, mang đến cho đối phương một cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng câu nói “muốn nhìn cậu nhiều một chút” kia cũng bắt nguồn từ tận đáy lòng hắn.
Dù sao hắn cũng không biết sau này còn có những đêm được ngủ cùng phòng với cậu, nhìn ngắm gương mặt đang say giấc nồng của cậu nữa không.
Đối với Lạc Hành Vân, đêm qua chỉ là một đêm hết sức bình thường, song đối với Bùi Diễn, nó thật sự vô cùng quý giá.
Nên hắn cảm thấy hết sức ngọt ngào và cực kỳ mỹ mãn.
Lạc Hành Vân cũng biết lớp trưởng nhà mình là Liễu Hạ Huệ, bản chất cực kỳ quân tử, cậu cũng chỉ bông đùa mà thôi, nào ngờ đối phương lại trả lời nghiêm túc đến vậy.
Vì thế cậu đành “à à” hai tiếng, đi giày, đứng dậy ngoan ngoãn gấp chăn, tỏ ra bận rộn để che giấu vệt ửng hồng trên gương mặt, cũng để né tránh những cảm xúc quá thâm sâu lộ ra trong mắt Bùi Diễn.
Cứ nghĩ đến việc những cảm xúc của người nọ vốn không thuộc về mình, chờ khi thời kỳ nhạy cảm của hắn qua đi, cảm xúc đó lại càng không thuộc về mình, Lạc Hành Vân lại cảm thấy hơi khó chịu.
“Hôm nay cậu thấy ổn không?” Alpha đi đến bên cạnh cậu.
“Ừ, ngủ một giấc xong thì thoải mái hơn nhiều, hình như thân nhiệt không còn tăng cao nữa.”
Bùi Diễn gõ nhẹ mu bàn tay lên trán Lạc Hành Vân, đặt thùng đồ của Tôn Nhược Vi lên bàn, mở ra: “Mau rửa mặt đi, tôi sẽ cắt tóc cho cậu.”
Lạc Hành Vân: “…”
“Lớp trưởng, sao cậu lại đa tài như vậy, còn biết cả cắt tóc à?” Lạc Hành Vân không khỏi ngạc nhiên.
“Tôi không biết.” Bùi Diễn chậm rãi lấy một cái kéo ra, cắt xoẹt xoẹt hai nhát vào không khí để thử cảm giác, “Nhưng giờ cậu cũng không có lựa chọn nào khác đâu.”
Sáng sớm hôm nay tất cả sẽ bị kiểm tra đầu tóc. Hôm qua, vì tiết kiệm 20 đồng, Lạc Hành Vân đã phải chạy mấy chục vòng để đền bù. Còn hôm nay, ngoài việc cậu mới trải qua trận phát tình hụt thì buổi sáng còn phải tập luyện ngoài trời, buổi chiều phải hành quân đường dài, đương nhiên không hợp để chịu thêm hình phạt về thể xác.
Lạc Hành Vân do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định đặt niềm tin vào lớp trưởng.
Lớp trưởng thông minh như vậy, có khi thật sự có năng khiếu cắt tóc cũng nên. Hắn có thể tay phải cầm bút, tay trái cầm kéo (*), vậy thì từ nay cậu sẽ không cần mạo hiểm độn thổ trên đầu Chư Nhân Lương nữa, vấn đề tóc tai đã được đảm bảo rồi.
(*) Đại khái là vừa học giỏi vừa cắt tóc đẹp.
Dù kỹ thuật của lớp trưởng siêu kém, cắt cho cậu một quả đầu lởm chởm thì cũng vẫn rất tuyệt. Bởi vì từ nay về sau, mỗi lần đối diện với mái tóc của cậu, hắn sẽ không thể ngồi trên ghế nhìn cậu cả đêm và nói ra những lời đò đưa đáng sợ nữa.
Tóm lại, vụ này chắc chắn cậu sẽ không bị thiệt.
Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn học, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cậu cắt đi!”
Bùi Diễn quấn áo khoác đồng phục của mình ở phía trước người cậu một cách thành thạo, tay cầm kéo, tay cầm lược chuẩn bị hành nghề.
Bọn họ một người dám cắt, một người dám để đối phương cắt.
Những sợi tóc sáng màu chẻ ngọn vì dinh dưỡng không đầy đủ lả tả rơi xuống, để lộ đoạn tóc màu hạt dẻ mềm mại nhú ra từ chân tóc.
“Cậu định cắt kiểu gì cho tôi?” Lạc Hành Vân bị tóc rụng đâm vào lông mày, cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Bùi Diễn thấy thế, dùng ngón tay nâng cằm cậu lên, thổi nhẹ một hơi, hỏi lại: “Cậu thích kiểu gì?”
“Tôi muốn cắt cua.” Lạc Hành Vân nói bừa: “Tôi cảm thấy đầu cua rất được, không cần phải cắt thường xuyên. Tên họ Giang hôm qua cũng để đầu cua đấy, nhìn có vẻ cực kỳ lợi hại.”
Đột nhiên cậu cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
“Đương nhiên, đầu cua chỉ là lợi hại ở bề ngoài thôi. Còn sự lợi hại của anh Bùi là toàn diện, là tuyệt đối, là bản chất, không bị tác động bởi thời gian, địa điểm, kiểu tóc hay bất cứ kẻ nào.” Lạc Hành Vân nịnh hót vì sự sống còn của bản thân, cuối cùng còn bắt đầu hát lên: “Lợi hại sắt, lợi hại thép! Lợi hại cứng hơn sắt, bền hơn thép~”
Cậu hát đến rung đùi đắc ý, trông hết sức đáng yêu. Bùi Diễn bất đắc dĩ cầm đuôi tóc cậu, rũ mi nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra bên dưới, cuối cùng đánh giá một câu hết sức đi vào lòng người: “Cậu thật sự thiếu thông lắm đấy.”
Lạc Hành Vân: “…”
Hự!
Nhưng hiện giờ Lạc Hành Vân đã hiểu, anh Bùi của cậu chỉ nói miệng thế thôi, chứ chắc chắn không thông cậu đâu.
Ngay cả ngủ cùng một phòng với cậu mà hắn cũng như đối diện với quân thù, chỉ dám ngồi nhìn từ xa, tư tưởng cũng như phẩm đức vô cùng cao thượng.
Tiểu Lạc bắt đầu lơ là cảnh giác, tiếp tục hát cho đối phương nghe.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, Bùi Diễn cắt vài nhát kéo, chừa lại một lọn tóc khá dài, uốn lượn như đuôi rắn ở phía sau, khéo léo che đi tuyến sinh dục sạch sẽ và không hề phòng bị.
Cái kiểu mềm mại đáng yêu lại ngây thơ vô hại này của cậu, nếu rơi vào tay Alpha khác, còn chưa kịp đùa cợt hai câu đã bị đè lên tường mạnh mẽ đánh dấu rồi.
Chỉ có hắn mới nâng niu cậu, để cậu tự do phát triển.
—
Xong việc, Bùi Diễn vòng ra phía trước, nâng cằm Lạc Hành Vân lên để quan sát kỹ càng.
Cắt đi phần tóc vàng xơ xác, gương mặt của Omega hoàn toàn lộ ra.
Chiếc cằm V-line với đường nét ngũ quan thanh tú, gương mặt sáng sủa thông minh, nhìn qua đã thấy rất tốt tính.
Cậu có đôi mắt mơ màu hổ phách, vừa sáng vừa trong, đường mi ở đuôi mắt cong lên mềm mại, càng nhìn càng thấy quyến rũ dụ người.
Môi cậu rất mỏng, màu cũng nhạt, khiến người ta liên tưởng đến một cánh hoa đào. Mà làn môi ướt mềm ấy luôn ẩn chứa ý cười, vừa đẹp lại vừa mị hoặc.
Bất chợt, đôi môi xinh đẹp ấy khẽ động: “Có bị trọc không?”
Bùi Diễn nhìn thẳng vào mắt cậu, không nói năng gì.
Lạc Hành Vân nghĩ tới nghĩ lui, đoán chừng là không đến nỗi. Nếu trọc, có lẽ lớp trưởng sẽ không