Sau khi ăn cơm trưa, Chư Nhân Lương gục xuống ghế sa lông, muốn ngủ một giấc cho thư thái.
Nhưng khi chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, bên ngoài lại vang lên những tiếng động rất lớn.
Thầy Chư nằm nghiêng, nằm sấp, thậm chí bịt chặt lỗ tai để ngủ, nhưng cũng không ngăn được những âm thanh ồn ã ngoài kia. Cuối cùng, ông giật cái mũ trên đầu xuống, nhảy dựng khỏi sa lông: “Làm phản à!”
Ông nổi giận đùng đùng xắn cao tay áo đi xuống tầng hành chính, sau đó liền trông thấy một đám học sinh bu kín trong phòng hội trường, còn thường xuyên vỗ tay khen hay.
Đám nhóc kia ồn ào ầm ĩ, bất chấp quy định về giờ nghỉ trưa của nhà trường. Người nào không biết còn tưởng có khỉ ở đâu tới đây diễn xiếc nữa.
Chư Nhân Lương nghiêm mặt, quát lớn: “Làm cái gì đấy hả?!”
Tại trường Trung học Nam thành phố, ông là người mà mọi học sinh đều sợ. Giáo viên trong trường còn thường xuyên lôi tên ông ra để hăm dọa học trò. Tiếng quát của ông đã khiến rất nhiều cô cậu choai choai hoảng đến tè cả ra quần. Nhưng không ngờ, lần này nó lại hoàn toàn vô dụng!
Một nữ sinh đứng ngay phía trước ông quay đầu lại, líu ríu gọi: “Thầy Chư! Mau đến xem đi ạ! Có người đang nâng cao uy tín của trường chúng ta!”
“Cái gì?” Chư Nhân Lương không hiểu gì, đẩy mọi người ra để chen lên phía trước.
Lạc Hành Vân đang ngồi ngay ngắn ở khoảng đất trống ngay trung tâm của đám người, mắt còn bị bịt kín bằng một cái khăn lụa. Bốn bàn cờ được bày xung quanh cậu, đầu bên kia của mỗi bàn cờ đều có một học sinh đang ngồi. Bọn họ trông có vẻ đăm chiêu, thậm chí còn vò đầu bứt tai liên tục.
Hoắc Tư Minh và Thích Vũ dựng thẳng sống lưng đứng ở một bên, tường thuật lại nước đi của các đối thủ cho Lạc Hành Vân bằng giọng nói dõng dạc rõ ràng, rồi lại điều khiển quân cờ theo chỉ thị của cậu, ra tay nhanh như chớp, cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát.
Chư Nhân Lương dốt cờ có tiếng, trông thấy trận thế này thì lắp bắp kinh hãi không thôi – đấu pháp quái quỷ gì đây?
Nhưng khi nhìn vào từng bàn, ông lại vui đến sáng bừng con mắt: “Lợi hại quá!”
Cuối cùng, ông đứng khoanh tay, vừa cười ha ha vừa xem cuộc chiến cùng đám học trò.
Phần lớn những người có mặt ở đây đều không hiểu về cờ vây, nhưng việc ấy cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện bọn họ sùng bái anh đại trường mình.
Giữa chiến trường khói lửa, Lạc Hành Vân bất động như núi, chỉ nói chứ không hề ra tay.
“5-4.”
“11-3.”
“18-19.”
“Tinh vị phía trên bên trái.”
…
(*) Bàn cờ vây gồm một lưới các dòng kẻ kích thước 19×19 (mỗi bề là 18 ô vuông và 19 giao điểm – nút). Các con số bên trên là tọa độ LHV nói để TV và HTM đặt quân cờ. Tinh vị là các chấm in đậm ở trên bàn cờ. Tinh vị phía trên bên trái là chấm đậm ở góc trên bên trái bàn cờ.
Theo những chỉ thị bình tĩnh của cậu, quân đen xâm lược mạnh mẽ như lửa cháy lan đồng cỏ, liên tục đoạt đất chiếm thành.
Ẩn sau những nước đi đầy mưu tính là phong độ của một đại tướng quân quyết thắng trên vạn dặm đường.
Rất nhanh đã có người bị siết cổ đại long (*), sắp sửa thua trận.
(*) Trong cờ vây, đại long chỉ một nhóm cờ có rất nhiều quân.
Sau đó là người thứ hai, thứ ba rơi vào tình trạng tương tự.
Nỗi đau khi trường Trung học số 1 liên tục dẫn đầu trong các kỳ thi liên trường của trường Trung học Nam thành phố bỗng chốc được xoa dịu trong cuộc giao đấu này.
Càng ngày càng có nhiều bạn học từ bốn phương tám hướng chạy tới, người trước thò cổ người sau nhón chân, luôn miệng kêu gào.
“Nhường một chút nhường một chút… Để tôi xem Lạc thần đánh bại trường số 1!”
“Không thể chen nổi!”
“Đừng lên tiếng! Sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lạc thần!”
…
Ba bàn cờ đã bị dọn sạch, những tiếng “quân đen thắng”, “quân đen thắng” liên tục vang lên. Bạch Thuật ngồi ở bên kia bàn cờ còn lại cũng dần mất đi vẻ tự tin và thong dong vốn có.
Nếu nói, ban đầu hắn bị sự mặt dày mày dạn bám riết không tha của Lạc Hành Vân làm cho nổi trận lôi đình đến mất đi lý trí thì hiện giờ, hắn đã thật sự cảm nhận được áp lực từ quyết tâm tàn sát của đối phương.
Cờ vây là một trò chơi thiên về tính toán, ai tính được nhiều hơn thì người đó thắng.
Một đánh bốn lại còn bịt mắt, hắn chỉ nghĩ là đối phương đang làm trò.
Nhưng khi thực sự bước vào trận đấu, hắn mới dần nhận ra – kẻ to mồm khiêu khích bằng đủ từ ngữ chọc tức chết người này cũng không phải chỉ biết suông!
Dù là vây công, hắn cũng không chiếm được thế thượng phong nào.
Đồng bọn nối đuôi nhau thua trận, đầu óc Lạc Hành Vân càng được giải phóng, dồn hết sự tập trung về phía hắn.
Khoảng thời gian suy nghĩ vốn được nhân 4 đã bị rút ngắn dần, tiến vào giai đoạn đánh giáp lá cà 60 giây cho một nước đi.
Sự tính toán trong đầu liên tục tăng lên, mỗi nước đi, hắn phải suy nghĩ lắm mới hạ quân được. Mà Lạc Hành Vân thì ngược lại, lững thững thảnh thơi rồi quyết đoán chỉ huy.
Một giọt mồ hôi chảy dài trên gương mặt ngăm đen.
… Hắn còn có thể chống đỡ bao lâu? Năm nước? Mười nước?
“Đúng rồi, ban nãy tôi quên nói.” Làn môi căng bóng như miếng ngọc nhẹ nhàng hé ra, giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo sự lạnh lùng hiếm thấy: “Người thua phải nuốt quân cờ đấy.”
Bạch Thuật cứng đờ.
Tiết tấu bị phá, hắn vội vàng hạ xuống một quân cờ.
“Thắng rồi!” Chư Nhân Lương không giỏi chơi cờ, đương nhiên cũng không cảm thấy xem cờ không nói mới là quân tử. Lúc này ông chỉ muốn vỗ đùi cười như điên thôi.
Mình sẽ thua sao…
Đồng tử trong mắt Bạch Thuật co lại, hắn ngoan cố chống cự đến cùng.
Ba nước qua đi, Lạc Hành Vân quyết đoán kết thúc ván cờ. Hoắc Tư Minh đếm quân, nhanh chóng đưa ra kết quả: “Quân đen nhiều hơn quân trắng ba lần rưỡi, quân đen thắng!”
Lạc Hành Vân gỡ khăn lụa xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, nhìn Bạch Thuật rồi nhíu mày, nói: “Trường số 1 các cậu đúng là chẳng ai ra gì.”
Bạch Thuật cắn răng.
Cảm giác thua kém hồi cấp hai vốn đã phai mờ nay lại trở nên rõ nét, khiến hắn không thở nổi.
Lạc Hành Vân cầm một quân cờ trong hộp đựng lên, nghiêng người về phía hắn: “Sao còn chưa há miệng ra?”
Bạch Thuật cứng ngắc đứng lên, lùi về phía sau một bước, hất bàn cờ đi.
Một đống quân cờ trắng, đen rơi đầy mặt đất.
“Không dám à?” Làn môi mỏng màu hồng nhạt tựa cánh đào phai khẽ cong lên, đôi mắt sáng trong tựa viên ngọc nhỏ tỏa ra hơi lạnh: “Vậy vừa rồi cậu nói cái gì?”
Bạch Thuật: “… ?”
Người này gióng trống khua chiêng, lại còn đưa ra yêu cầu như thế là vì Bùi Diễn?
Lạc Hành Vân đứng dậy, vừa ngắm nghía quân cờ đen bóng trong tay, vừa đi đến bên người Bạch Thuật. Dõi mắt nhìn thẳng về phía Bùi Diễn đang đứng ở cách đó không xa, cậu nhẹ giọng nói: “Nếu còn không biết giữ mồm giữ miệng, một ngàn quân cờ này, tôi sẽ tự tay đổ hết vào bụng cậu.”
Đầu ngón tay vẩy lên, quân cờ vẽ một đường cong giữa không trung rồi chuẩn xác rơi vào hộp đựng ở sau lưng cậu.
Trong tiếng hoan hô ầm ĩ của đám học sinh trường Trung học Nam thành phố, Lạc Hành Vân thản nhiên nện bước, nghênh ngang đi về phía tòa nhà dạy học.
Trên bậc cầu thang trước cửa tòa nhà, Bùi Diễn đang đứng dưới một cành mai.
Không gian thoang thoảng hương mai, cả hoa và người đều tĩnh lặng.
Lúc đi ngang qua, Lạc Hành Vân chớp mắt với đối phương.
Không một ai có thể sỉ nhục Bùi Diễn.
Không một ai.
…
Bạch Thuật ngồi trên xe buýt của trường số 1, nhìn lá cờ rực rỡ của trường Trung học Nam thành phố, ánh mắt không khỏi tối đi.
“Lạc Hành Vân đúng không, tao sẽ nhớ kỹ mày.”
—
Chiều hôm đó, diễn đàn trường Trung học Nam thành nổ tung.
【Chủ đề: Cơn sóng Lạc thần này đánh cao đến cỡ nào】
Lầu 1: Xế chiều hôm nay, đám ghen ăn tức ở kia lại đến đòi thi đánh cờ, cuối cùng bị Lạc thần của chúng ta một chấp bốn đánh cho tan tác. Không nói nhiều nữa, có ảnh đây, tuy tôi không hiểu cờ vây cho lắm nhưng hình như rất là lợi hại nha. [ảnh chụp] [ảnh chụp] [ảnh chụp]
Lầu 2: Xô pha! Chỗ nào có Lạc thần chỗ đó sẽ có tôi!
Lầu 3: Không hiểu nhưng chắc chắn là rất lợi hại +1
Lầu