Phòng học lúc sáng sớm, phần lớn mọi người đều đang miệt mài múa bút thành văn. Thích Vũ ngồi ở chỗ của mình, vành mắt đỏ hoe, hệt như một chú thỏ nhỏ đang run sợ.
Lạc Hành Vân vừa nói chuyện với Bùi Diễn vừa đi vào lớp học, thấy vẻ mặt của bàn cùng bàn, cậu lập tức đi tới: “Làm sao vậy?”
“Mày bảo tao điều tra Giang Nhất Huân, nhớ không? Tao đã tra ra được một chuyện… rất đáng sợ…” Thích Vũ vừa nói vừa nấc nghẹn, như thể sắp khóc đến nơi: “Rất đáng sợ.”
“Hắn đã làm gì?” Lạc Hành Vân bỏ cặp sách xuống.
Thích Vũ nơm nớp lo sợ: “Hắn… Hắn đánh người.”
Trường Trung học Số 13 tương đối loạn, đầu vào của học sinh cũng không khá khẩm gì, tình trạng bạo lực học đường rất hay xảy ra. Nhưng chuyện có thể khiến Thích Vũ sợ đến vậy, chắc chắn là cực kỳ nghiêm trọng.
Lạc Hành Vân ngồi xuống: “Từ từ nói.”
Thích Vũ lí nhí đáp: “Giang Nhất Huân và đám đàn em ở trường 13 của hắn thực sự coi trời bằng vung. Trong trường có một nam sinh nghèo, gia đình phải đi nhặt đồng nát, tính cách cũng khá hướng nội, nhưng không hiểu sao lại trở thành nơi trút giận của bọn hắn. Vốn dĩ cậu ta cũng bị bạn học xa lánh rồi, sau lại bị đánh đập, thầy giáo cũng chẳng quản, chỉ đành nép vào chân tường mà sống qua ngày.”
“Có một lần, bọn hắn phát điên, đánh quá ác, khiến đầu nam sinh bị đập vào tường rồi thành tật. Vốn chỉ hướng nội, giờ cậu ta hoàn toàn biến thành kẻ ngốc, tinh thần không bình thường, ngay cả nói chuyện một mình, không thể đi học nữa.”
Lạc Hành Vân sợ run cả người: “Sau đó thì sao?”
“Chuyện này lộ ra, nhưng nhà trường lại bị ép quá gắt, phóng viên đến hỏi cũng một mực nói không có gì, cuối cùng chỉ xử lý như học sinh đùa giỡn thông thường. Mà người tiết lộ vụ việc còn bị bạo lực mạng, học sinh trường số 13 điên cuồng tố hắn bôi nhọ trường mình. Cuối cùng, người kia bị xóa tài khoản, mọi chuyện xem như được bưng bít hoàn toàn. Tao tìm rất nhiều người trong trường 13 để xác thực, nhưng bọn hắn đều như một lũ điên, khăng khăng nói tao bịa đặt. Tao phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được người bị bạo lực kia. Cậu ấy vô cùng cẩn thận, phải trò chuyện hơn nửa tháng, cậu ấy mới bớt cảnh giác. Đến khi gặp mặt, thấy tao mặc đồng phục trường Nam thành phố mới dám chia sẻ video cho tao. Cậu ấy cũng rất lo sợ.”
Thích Vũ mở video cho Lạc Hành Vân xem.
Đó là một đoạn video được quay bằng điện thoại nên hình ảnh hơi rung lắc. Trong video, một đám người đang tụm lại ở cầu thang, liên tục đấm đá người nằm trên mặt đất, vách tường bên cạnh đều là vết máu. Người nọ muốn bò đi, nhưng lại bị tóm trở về, còn bị một kẻ trong bọn giẫm mạnh lên bàn tay đang với ra ngoài nữa.
Lạc Hành Vân run giọng: “Chẳng lẽ người nhà của nam sinh này không quản à?”
Thích Vũ rút một tờ khăn giấy ra: “Nhà cậu ta nhặt đồng nát! Quản làm sao được. Có người chẳng biết là ba hay ông đã tới làm thủ tục thôi học cho cậu ta, sau đó đưa cậu ta đi.”
Không tiền không thế, còn sống ở gầm cầu. Không hiểu pháp luật, không nắm bắt được thông tin. Không ai để ý đến bọn họ, dù gặp phải chuyện bất công, cũng đành im lặng mà thôi.
Bọn họ là những kẻ thấp cổ bé họng ở dưới đáy xã hội này.
Lạc Hành Vân và Thích Vũ biết nhau từ năm lớp 6 Tiểu học (*). Lúc ấy, cậu mới vừa theo mẹ và anh trai tới thành phố này, học tại một trường Tiểu học nhỏ. Trước năm 10 tuổi, cậu chưa từng được đi học một cách bình thường nên khi đó không biết phải nói chuyện ra sao, sống khép kín và có triệu chứng tự kỷ.
(*) Ở Trung Quốc, cấp Tiểu học kéo dài 6 năm.
Ngày báo danh, có một bạn nhỏ cũng tới nhập học như cậu.
Cậu bé đó nói mình tên là Thích Vũ, hỏi Lạc Hành Vân cũng mới tới sao: “Tớ chẳng quen ai cả, tớ ngồi cùng bàn với cậu nhé?”
“Còn chưa phân lớp nữa mà.” Hiệu trưởng đi ra, gọi bọn họ vào trong phòng làm bài kiểm tra trình độ.
Trường Tiểu học này chỉ có hai lớp, nhưng vẫn có sự khác biệt. Lớp 1 nhỉnh hơn một chút, lớp 2 có phần loạn hơn.
Lạc Hành Vân từ nhỏ đã học lệch, hơn nữa lại không đến trường liên tục, mơ mơ màng màng lên được tới lớp 6 nhưng chẳng rõ học được bao nhiêu.
Toán còn tạm ổn, nhưng cứ đụng tới Ngữ văn và tiếng Anh là vò đầu bứt tai.
Sốt ruột, bạn nhỏ Thích Vũ liền đưa bài thi cho cậu, mặt hiện rõ khát vọng muốn được chơi đùa với Lạc Hành Vân.
Ngày đó, bọn họ cùng học lớp 1, rồi ngồi cùng một bàn.
Hiện giờ, bọn họ đã học lớp 11.
Nếu như không có Thích Vũ, Lạc Hành Vân đã không vào được lớp 1, sau này cũng không thể thi đỗ trường Nam thành phố.
Tại trường Nam thành phố, nếu không có Thích Vũ, Hoắc Tư Minh, Trương Lượng, cậu sẽ mãi mãi không thể bước ra khỏi bóng ma của bản thân, mãi mãi chẳng có nơi để đi.
Cậu sẽ nuôi tóc thật dài, sẽ lang thang đây đó như zombie, cậu cũng sẽ dán sát chân tường, không dám ngẩng đầu, hệt như nam sinh kia.
Cậu cũng từng nhỏ bé yếu ớt, cũng từng không thể hòa nhập, nhưng Lạc Hành Vân may mắn hơn nhiều người khác, cậu có bạn bè ở bên mình, luôn sẵn sàng giúp đỡ không màng mạng sống.
Hiện giờ cậu đã đứng ngang hàng với Bùi Diễn, nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người. Nhưng Lạc Hành Vân vẫn nhớ rõ, cậu cũng đã từng là một nam sinh không họ, không tên, trầm mặc, luôn nép vào tường.
Bàn tay đầy máu trên màn hình dần dần không còn động đậy.
Ngồi trước màn hình, Lạc Hành Vân siết chặt nắm đấm, bước đến bên cạnh Bùi Diễn: “Tôi phải đưa Giang Nhất Huân vào tròng.”
Bùi Diễn buông bút, ngẩng đầu nhìn cậu, gật đầu.
—
Trong lớp, Hạc Vọng Lan đang khoe khoang về đá mắt mèo đổi màu nhà mình lần thứ 108 với đám đàn em, bỗng có người cung kính đứng trước cửa báo: “Hạc baba, Lạc thần tới tìm.”
“Móa.” Hạc Vọng Lan trầm mặt: “Dây dưa mãi không xong.”
Lần trước hắn báo cáo chuyện Bùi Diễn chụp ảnh Lạc Hành Vân, sau đó, cả buổi lễ kỷ niệm thành lập trường, Bùi Diễn giao cho hắn nhiệm vụ dọn nước. Mịa nó, nhiều hộp nước khoáng như vậy mà chỉ có một mình hắn khiêng từ tầng một đến tầng 5, phân phát cho hơn 60 phòng học. Có thể nói, từng chai nước mà các cựu học sinh uống khi quay về vào lễ kỷ niệm đều là máu và mồ hôi của Hạc Vọng Lan hắn đây, thật sự là mịa nó.
Giờ tiễn được Bùi Diễn đi rồi, lại thêm Lạc Hành Vân, kẻ tiện nhân này thù dai thật đấy.
Lạc Hành Vân thấy hắn ngồi bất động bên trong liền ra sức vẫy tay với Tôn Nhược Vi: “Chính ủy Tôn! Tôi tìm Lan Lan!”
“Lan Lan cái cmm!” Không đợi Tôn Nhược Vi ngẩng đầu, Hạc Vọng Lan đã hung hăng đá văng ghế ngồi, khoác áo đồng phục, nghênh ngang bước ra ngoài: “Có cái rắm gì thì đánh đi.”
Dẫu sao Lạc Hành Vân cũng không quá đáng như Bùi Diễn.
Nào ngờ, Lạc Hành Vân lại dùng công phu “sư tử ngoạm”: “Tôi có thể mượn đá mắt mèo đổi màu của cậu không?”
Hạc Vọng Lan bất ngờ: “Sao mày không bảo là mày muốn lên trời luôn đi.”
—
“Hiện tại bọn tôi cần cậu phát biểu vài lời không hợp lẽ lắm, cực kỳ cực kỳ không hợp lẽ ấy.” Lạc Hành Vân đứng ở cửa lớp 6, trịnh trọng nói ra lời chiêu dụ Vương Tâm Trác.
Vương Tâm Trác: “… Không hợp lẽ đến mức nào?”
Lạc Hành Vân: “Kiểu sẽ khiêu khích đến Giang Nhất Huân ấy.”
Vương Tâm Trác lắng nghe, ủng hộ không dị nghị: “Được. Tôi nên nói gì đây?”
Tổ chức thần bí mà Chủ tịch Bùi hứa hẹn cuối cùng đã bắt đầu hành động, Vương Tâm Trác vô cùng tự hào khi bản thân có thể đóng góp một phần sức lực.
Nghe thấy cô đồng ý nhẹ nhàng như vậy, Lạc Hành Vân lại thấy băn khoăn: “Hôm nay cậu ta hết thời gian cách ly, nếu cậu sợ hãi thì cứ bảo tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Vương Tâm Trác trả lời một cách kiên quyết: “Tôi không sợ.”
Cô nhìn về phía Tôn Nhược Vi đang ở hành lang bên kia làm công tác tư tưởng cho Hạc Vọng Lan: “Chính ủy Tôn đã hứa với tôi, trước khi Giang Nhất Huân buông tha tôi, cô ấy sẽ cùng tôi đến trường và về nhà.”
Tuy Chính ủy Tôn cũng là một Omega, nhưng cảm giác an toàn cô mang tới lại hơn bất kỳ Alpha nào.
Bởi vì bảo vệ nhà Chính ủy Tôn đều được trang bị súng.
—
Lạc Hành Vân đi dạo một vòng quanh tòa phòng học số 1 rồi quay trở lại ngồi xuống cạnh Thích Vũ: “Tao xác nhận lại một chút, tin tức về Giang Nhất Huân đều chính xác không có sai sót gì đúng không? Tham tiền, bạo lực, hiếu thắng… Cậu ta thật sự bị lưu ban hai năm, hiện tại đã tròn 18 tuổi rồi?”
Thích Vũ nói với vẻ chắc chắn: “Mới vừa sinh nhật hai ngày trước, phô trương lắm.”
Lạc Hành Vân xác định xong vấn đề quan trọng nhất là tuổi tác, vừa lòng gật đầu: “Mày có tài khoản bên trường số 13 không?”
Thích Vũ: “Không có thì cũng tạo tài khoản được mà.”
Cậu xâm nhập vào Tieba (*) của trường số 13, đủ tự tin để tự xưng thành trưởng ban Truyền thông trường số 13.
(*) Tieba: một mạng xã hội của Trung Quốc.
Lạc Hành Vân lén lút đẩy một mảnh giấy qua: “Vậy mày có thể lan tin này ra không?”
Thích Vũ nghiêm túc nhìn cậu: “Được. Nhưng không thể trực tiếp lan truyền trong nội bộ trường số 13. Trước tiên chúng ta loan tin trong group trường Nam thành phố đã. Muốn lừa được địch, đầu tiên phải lừa được người nhà mình.”
Lạc Hành Vân sám hối: “Tao không nên miệt thị mày cả ngày chỉ ngồi xổm buôn dưa trên Tieba.”
Thích Vũ cảnh giác nhận lấy mảnh giấy nhỏ, nhìn quanh: “Thánh comment tha thứ cho thiếu niên ngây dại thiếu hiểu biết nhà mi.”
Là đội trưởng đội hóng chuyện, Thích Vũ có trong tay rất nhiều hội nhóm, dễ dàng điều khiển luồng thông tin dư luận. Lạc Hành Vân vừa giao nhiệm vụ, cậu liền lập tức vận dụng mấy trăm nhóm và đăng nhập mấy chục tài khoản clone của mình.
Lạc Hành Vân bám theo sau, chọc vai Hoắc Tư Minh: “Hôm nay lúc về nhà, mày cởi đồng phục cho tao.”
Hoắc Tư Minh vội vàng ôm ngực: “Cmn, cuối cùng mày cũng ra tay với tao rồi? Có phải mày còn muốn tao làm cho mày được sướng nữa không thế?”
Lạc Hành Vân: “… ?”
Lạc Hành Vân: “Xem ra chúng ta không phải anh em tốt rồi.”
Với Hoắc Tư Minh, việc Lạc Hành Vân có coi cậu là anh em tốt không hoàn toàn không đáng quan tâm bằng việc liệu Bùi Diễn có coi hai người bọn họ là anh em tốt không: “Mày mặc áo khoác của tao, xin hỏi đã được sự phê chuẩn của lớp trưởng chưa?”
Bùi Diễn ngồi chếch phía sau, không ngẩng đầu lên, nói: “Cứ cho cậu ấy mượn.”
Hoắc Tư Minh nhanh nhẹn cởi áo khoác cống nạp.
Đợi khi Lạc Hành Vân thỏa mãn cầm áo khoác đi, bấy giờ cậu mới bắt đầu nhận ra không biết mình còn gánh vác nổi trách nhiệm giám sát lớp trưởng nữa không đây.
—
Giang Nhất Huân gần đây rất xui xẻo.
Hắn đánh dấu không thành công, bị cách ly cấp 1 trong một tháng, đầu tiên bị Chủ tịch Hội Học sinh trường Nam thành phố Bùi Diễn dùng pheromone trấn áp, sau đó ngày ngày còn bị tên súc sinh Hạc Vọng Lan kia tìm tới đánh nhau.
Mà ngọn nguồn của tất cả mọi việc đều bắt đầu từ cái đêm trăng thanh gió mát tại trường Lục Sắc kia, từ khoảnh khắc cái tên âm hiểm mà hắn có bấm đầu ngón tay cũng chẳng tính được ấy bước ra khỏi buồng