Bùi Diễn thu xếp cho Lạc Hành Vân xong thì quay về phòng mình đi ngủ. Nhưng chưa được bao lâu, một tiếng khóc đứt quãng đã khiến hắn bừng tỉnh.
Giữa đêm tối, tiếng khóc nức nở vang lên trong gió, như có như không.
Cửa sổ bị cạy mở, có người vừa nhảy vào vừa thở hổn hển: “Lớp trưởng, hình như bên ngoài có người đang khóc.”
Bùi Diễn: “Sao em lại vào bằng đường cửa sổ?”
Lạc Hành Vân: “Cửa bị anh khóa rồi.”
Bùi Diễn lật chăn lên, nhanh chóng ôm Omega lạnh như băng vào trong ngực.
“… Ý em không phải như vậy.” Lạc Hành Vân cào mái tóc rối bời: “Ý em là… hay chúng ta ra ngoài xem sao? Cứ khóc mãi thế, nhỡ đâu người ta đang nghĩ quẩn thì sao?”
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị kỹ càng rồi ra khỏi cửa.
Rạng sáng, giữa trời đầy tuyết, ánh sáng từ hai chiếc đèn pin có vẻ yếu ớt đáng thương giữa làn sương trắng.
Vừa ra khỏi cửa, tiếng khóc càng trở nên rõ ràng.
Lạc Hành Vân nghe theo lý trí, cảm thấy đây có vẻ là một cô gái, nghĩ thế, lông tơ khắp người cậu dựng hết cả lên.
“Hướng này.” Bùi Diễn đi về hướng trên núi.
Càng lên cao, tuyết càng dày, gió càng to.
Lạc Hành Vân chỉ cảm thấy khẩu trang trên mặt càng lúc càng ẩm lạnh, giống như đã đóng băng, cả người như hết hơi bước theo dấu chân Bùi Diễn.
Giày của cậu là hàng rẻ tiền mua trong siêu thị, không có độ bám đường.
Khi cậu bắt đầu lo lắng lát nữa sẽ xuống núi thế nào thì một bàn tay đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến gần bên người đối phương: “Cẩn thận một chút.”
Bùi Diễn không hề buông ra.
Lòng bàn tay Alpha rất nóng, Lạc Hành Vân cảm thấy nhiệt độ cơ thể của hắn dường như có thể xua đi tất cả cái lạnh lẫn sự sợ hãi.
Khi hai người đi đến một sân ga đối diện hồ chứa nước, tiếng khóc đột nhiên biến mất.
Lạc Hành Vân ôm lấy cánh tay Bùi Diễn y, chỉ hận không thể giấu mình vào trong túi áo hắn, miệng tụng: “Một vật không chịu tác dụng của một lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng 0 thì vẫn giữ nguyên trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều!” (*)
(*) Định luật Newton I
Bùi Diễn cười khẽ: “Nếu gặp ma thật thì tụng định luật Newton có tác dụng à?”
“Em thấy có tác dụng mà.” Lạc Hành Vân mở to mắt như một chú mèo nhỏ, nhìn xung quanh: “Dù có là ma cũng không thể thoát khỏi khuôn khổ của Vật lý học cổ điển đâu.”
“Vì sao?”
“Nếu nó có thể lật mở quan tài Newton, chỉ e ông ấy chưa cần động thủ, nó đã tự bóp chết mình trước… Mà từ từ, đậu má, ma cũng có khả năng thuộc về trạng thái lượng tử (*). Nếu vậy, đúng là nó có thể thoát khỏi khuôn khổ của Vật lý cổ điển.” Lạc Hành Vân nghiêm túc tự hỏi thuộc tính của ma.
(*) Lý thuyết cổ điển đề cập đến lý thuyết của Vật lý mà không sử dụng các mô hình lượng tử hóa.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ chỗ bậc thang trong góc tối, Lạc Hành Vân nhanh chóng trốn ra sau Bùi Diễn.
Bùi Diễn chiếu đèn pin về phía đó, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo lông vũ, bên trong là đồng phục của khu biệt thự nghỉ dưỡng núi Cửu Long. Khuôn mặt cô tròn tròn, chiếc mũi ửng hồng, xem ra là vừa mới khóc.
Thấy không phải là ma, Lạc Hành Vân lại chui ra: “Sao đầu năm mới mà cô lại lên núi ngồi thế này?”
Cô gái úp mở nói nhà mình xảy ra chuyện, muốn lẳng lặng ngồi một mình ở đây.
Lạc Hành Vân đưa mắt nhìn hồ nước tĩnh lặng tối đen: “Cô không thể lẳng lặng ở đây đâu, cô tìm chỗ khác để lẳng lặng đi.”
Cô gái nói: “Tôi thật sự chỉ muốn lẳng lặng ngồi ở đây một mình thôi.”
Lạc Hành Vân kéo tay Bùi Diễn: “Vậy chúng ta cũng lẳng lặng ngồi ở đây nhé?”
Bùi Diễn gật đầu, hai người một trái một phải ngồi xuống bậc thang, kẹp cô gái ở giữa.
Ngồi được khoảng ba phút, cô gái đứng lên: “Tôi vẫn nên đi về thôi.”
“Đúng rồi, có chuyện gì ngày mai lại tính.” Lạc Hành Vân đứng dậy theo: “Cô về ngủ một giấc đi, Tết nhất rồi.”
Cô gái trạc tuổi bọn họ, chân đi giày cao gót, bước xuống núi. Giày không quá cao, nhưng đường đi dễ trơn trượt, hai người dắt hai bên tay, dẫn cô gái xuống núi.
Lúc đầu, cô gái còn có chút cảnh giác với bọn họ, nhưng sau khoảng hai mươi phút, cô đã trở nên thân thiết với Lạc Hành Vân. Cô gái này vốn sinh ra ở vùng nông thôn, lên đây làm việc. Mẹ cô bị bệnh nặng, đang nằm trong viện, cần rất nhiều tiền để chữa trị, áp lực đè lên vai cô quá lớn.
Lạc Hành Vân nghiêm nghị nói: “Nếu vậy, cô càng không thể hơn nửa đêm lẳng lặng đi lên núi được.”
Cậu bảo cô gái lấy điện thoại di động ra, giúp cô tải một app để kêu gọi quỹ từ cộng đồng: “Nếu cô… làm sao, mẹ cô phải làm thế nào?”
Bùi Diễn thấy khi nói những lời này, gương mặt Lạc Hành Vân hơi cau lại, dường như muốn khóc.
Sau khi kêu gọi quỹ từ cộng đồng xong, Lạc Hành Vân thao tác trên màn hình, gõ 1000.
Ngón tay cậu hơi ngừng lại, đổi 1 thành 3, gửi qua.
Cô gái nhất định không chịu, Lạc Hành Vân thì chạy về phòng.
Bùi Diễn theo cậu vào phòng. Lạc Hành Vân đứng cởi giày ở cửa, xỏ dép lê được một nửa liền yên lặng đầy tâm sự, vẻ mặt không được tốt lắm.
Bùi Diễn cũng không lạ với việc tâm trạng của cậu đột nhiên trở nên tồi tệ. Đôi lúc cậu như mặt trời bị cơn mưa não nề che mất, khiến người ta cảm thấy những tia nắng rực rỡ cũng trở nên thật yếu ớt.
Đêm đã khuya, pháo hoa trên toàn đỉnh núi đều đã được dập tắt. Bóng tối yên tĩnh, ngọn đèn tại căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài xuyên qua song cửa, hắt lên mặt Lạc Hành Vân.
Bùi Diễn ngẫm nghĩ, vươn tay, chống lên vách tường phía sau cậu: “Em có biết đêm qua, lúc nhìn thấy em nằm trong phòng karaoke, anh đã nghĩ gì không?”
Mạch suy nghĩ của Lạc Hành Vân bị ngắt quãng: “Anh nghĩ gì?”
“Em bảo anh lớn, không dám làm với anh, lúc đầu anh rất giận, cũng rất buồn. Anh biết lời nói lúc say rượu là không đáng tin, nhưng anh không kiềm chế nổi, coi những lời này là lời thật lòng, cân nhắc tính toán. Anh ngồi nhìn em suốt một đêm, cũng nghĩ suốt một đêm… Vì sao anh cố gắng như vậy mà vẫn không thể tới gần em?”
Lạc Hành Vân ân cần cầm tay hắn: “Em…”
Bùi Diễn không hề có ý trách cậu, hắn tiếp tục nói: “Nhưng cơn giận qua đi, anh lại nghĩ, anh không thể không làm gì rồi cứ để em như vậy được. Anh phải nghĩ cách quyến rũ chàng trai này.”
Lạc Hành Vân trợn tròn mắt: “Em? Quyến rũ em sao?”
Cậu nhớ lại từng chuyện sau khi tới núi Cửu Long, từ từ hiểu ra: “Anh!”
Hóa ra tất cả rung động của cậu đều là Bùi Diễn cố ý!
Alpha này, cẩn trọng từng chút phô bày sự hấp dẫn của mình trước mặt cậu.
“Có mèo nào mà không trộm cá chứ.” Bùi Diễn chạm nhẹ lên chóp mũi cậu: “Quả nhiên, gương mặt này của anh có thể khiến em mắc câu.”
Lạc Hành Vân không nhịn được, dùng sức nhéo mặt hắn: “Đúng là không biết xấu hổ.”
“Nhưng có tác dụng mà.” Bùi Diễn ôm cậu vào ngực: “Anh tiếp cận chú mèo nhỏ này, nhân lúc cậu ấy không chú ý, dụ dỗ cậu ấy mau nhào tới, sau đó để cậu ấy chủ động, nhường cậu ấy hành động trước. Như vậy, một khi đã nảy sinh thú tính, cậu ấy sẽ không còn đường để quay lại nữa.”
Lạc Hành Vân oán trách: “Anh không sợ em thú tính bộc phát à?”
“Anh không sợ.” Bùi Diễn thản nhiên nói: “Có thể nằm cùng em trong một chiếc chăn ấm, anh còn mong ước gì nữa. Nếu em thích, anh cũng không để tâm đến chuyện nằm trên hay nằm dưới đâu.”
Lạc Hành Vân trợn tròn mắt, đánh giá vóc người Bùi Diễn một lượt.
Alpha top đầu mà lại là 0 ấy hả? Phóng túng đến vậy luôn?
Bùi Diễn nghiêm túc gật đầu: “Nếu em không hài lòng với kích thước của anh, đó cũng là một cách giải quyết.”
Lạc Hành Vân ôm mặt: “Em đã để lỡ những gì đây?!”
“Em không bỏ lỡ điều gì cả.” Nhìn cậu hưng phấn như vậy, Bùi Diễn không nhịn được, cũng cười theo cậu: “Những điều anh hứa đều có hiệu lực cả đời. Lúc nào em cũng có thể bảo anh làm.”
Lạc Hành Vân kích động tới mức đỏ bừng mặt.
Bùi Diễn vây quanh cậu, công khai kế hoạch của mình một cách rõ ràng: “Anh đã chuẩn bị dùng nhan sắc để quyến rũ em, làm nũng, rồi hôn trộm. Chuẩn bị từng lời nói, bước đi, thủ đoạn. Chuẩn bị hoa tươi, rượu đỏ, âm nhạc thư giãn… Em thấy sao? Có đáng sợ như em tưởng không?”
“Ổn lắm.” Chú cá nhỏ Lạc Hành Vân bị thả câu chẳng những không tức giận, ngược lại còn đáp rất nhẹ nhàng.
Ban đầu, cậu vốn vô cùng sợ hãi việc phải thân cận với Bùi Diễn.
Nhưng rồi Lạc Hành Vân nhận ra, cậu không phải là người chỉ thích thể hiện tình yêu qua lời nói mà không thích chuyện kia.
Cho dù Bùi Diễn có vẻ rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn bị hấp dẫn một cách tự nhiên bởi hắn, muốn làm những chuyện yêu đương với hắn.
Đây không phải hiến tế, cũng không phải trách nhiệm, càng không phải một nghĩa vụ nặng nề.
Đây là chuyện thường tình giữa người với người.
Bùi Diễn dịu dàng ôm cậu trong ngực, hôn lên một bên mặt Lạc Hành Vân: “Em xem, thật ra có rất nhiều chuyện không đáng sợ như em nghĩ. Nếu không làm thật, em sẽ chỉ cảm thấy sợ hãi, coi chuyện đó như thú dữ, như đại hồng thủy. Nhưng khi tình cảm chín muồi, mọi chuyện đều trở thành lẽ đương nhiên. Khi bước một chân qua rồi sẽ cứ bước tiếp, không còn hoảng hốt bất ngờ nữa.”
Nghe những lời này, Lạc Hành Vân như lọt vào trong sương mù.
Bùi Diễn đã trải xong đường, bắt đầu đi thẳng vào trọng tâm vấn đề: “Lạc Hành Vân, em dũng cảm như vậy, thậm chí còn dám lao vào anh. Không biết hiện giờ em có thể dũng cảm hơn một chút không?”
Lạc Hành Vân cảm thấy hướng phát triển của những lời chỉ dạy này có hơi không đúng, bèn cảnh giác dỏng tai.
Bùi Diễn xoa đầu cậu: “Rốt cuộc trong nhà em đã xảy ra chuyện gì, hiện giờ có thể nói cho anh biết không?”
Gió bên ngoài rít mạnh.
Xung quanh không có lấy một ngọn đèn.
Lạc Hành Vân cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay Bùi Diễn, tưởng như trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mà cậu và Bùi Diễn đã trở nên rất thân mật, rất gần gũi.
Giống như Bùi Diễn nói, tình cảm giữa hai người bọn họ đã phát triển đến bước này, mọi chuyện tự nhiên sẽ như vậy.
Bùi Diễn có thể nắm tay cậu vượt qua một chướng ngại, đương nhiên hắn cũng có thể dắt cậu bước qua vật cản tiếp theo.
“Mẹ em là một Omega bị ông ta cưỡng ép.” Lạc Hành Vân rũ mắt: “Ông ta cưỡng hiếp mẹ… Sau đó sinh ra em.”
—
Bùi Diễn đốt lò sưởi âm tường, trộn Sprite vào rượu vang, hâm nóng rồi bưng tới cho Lạc Hành Vân đang ngồi trên sofa.
Lạc Hành Vân uống chút rượu ngọt, tâm trạng dần bình ổn: “Mẹ em là giáo viên Toán của anh trai tại trường Tiểu học. Cha em…” Khi nhắc tới từ này, cậu cảm thấy vừa xa lạ lại vừa do dự: “Khi đó đã kết hôn, chuyện làm ăn rất phát đạt.”
“Độ phù hợp của ông ta và mẹ rất cao. Có lần, khi đưa anh trai đến trường, ông ta ngửi được mùi của mẹ rồi phát điên, lập tức đánh dấu mẹ ngay lúc đó rồi mang mẹ về nhà, nhốt lại.”
“Đến khi mẹ em trốn được ra ngoài thì lại có em.”
Lạc Hành Vân nhìn về phía Bùi Diễn, nói một cách nghiêm túc: “Đáng lẽ em không nên được sinh ra. Nếu không có em, mẹ đã không phải kết hôn với ông ta.”
Bùi Diễn ngồi xuống bên cạnh cậu: “Sau đó bọn họ kết hôn sao?”
“Vâng. Cha ly hôn với mẹ cả, xông tới nhà, khiến ông ngoại tức giận trúng gió. Mẹ em là con gái một, ông bà ngoại sinh mẹ khi đã rất nhiều tuổi.”
Lạc Hành Vân nhớ tới ông ngoại chưa từng gặp mặt và bà ngoại đã mất sớm.
Lúc còn nhỏ, mẹ thường ôm lấy cậu, nói nếu ông ngoại còn sống, chắc chắn ông sẽ rất thích cậu. Ông giành cả đời để giảng dạy môn Toán, giữa hai người bọn họ chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
“Mẹ mất việc, nhưng vẫn phải chi trả tiền chữa bệnh cho ông ngoại, rồi có em… rồi bọn họ kết hôn.”
“Sau khi kết hôn, hai người thường xuyên cãi nhau. Anh biết tại sao không?”
Bùi Diễn yên lặng nhìn cậu.
Lạc Hành Vân lắc đầu, tự chế giễu chính bản thân mình: “Bởi vì trước khi gặp cha em, mẹ đã có người yêu, hai người đang hẹn hò, vậy nên cha em mới nghi ngờ em không phải con của ông ta.”
“Hai người không đi làm xét nghiệm DNA sao?”
“Giá trị của A của ông ta rất cao, là người vô cùng thông minh, nhưng cũng cực kỳ cố chấp… cố chấp thành bệnh. Dù anh có vứt báo cáo trước mặt ông ta, ông ta vẫn sẽ có mười ngàn lý do để biện minh cho suy nghĩ của mình, nghi thần nghi quỷ. Ông ta nghi ngờ mẹ em dùng máu của anh trai đi làm xét nghiệm, nghi ngờ mẹ em hối lộ đơn vị xét nghiệm. Lúc còn nhỏ, em từng vô tình nghe thấy bảo mẫu trong nhà nói chuyện, khi đó, mẹ xuất viện về nhà mà chẳng thấy em đâu. Cuối cùng, mẹ phải một thân một mình trở lại bệnh viện, bế em về nhà… Vì ông ta cố tình bỏ em lại trong bệnh viện.”
Lạc Hành Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mọi chuyện thật quá hoang đường: “Em không phải một đứa trẻ không cha không mẹ. Nhưng khi vừa sinh ra, cha em đã muốn tháo thẻ tên của em, ném em đi.”
Bùi Diễn nhớ tới người cha nghiêm khắc của mình.
Bọn họ vẫn nói, người cha là Alpha thường chán ghét đứa con có cùng giới tính với mình và nuông chiều yêu thương đứa con Omega. Nhưng so với trường hợp của Lạc Hành Vân, cha hắn vẫn được coi là hòa nhã dễ gần.
Lạc Hành Vân uống một ngụm rượu, thở dài, sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi kể tiếp: “Ông ta cho rằng em không phải con của ông ta, sau đó bắt đầu đánh đập mẹ em. Khi ra tay, ông ta cũng chẳng tránh mặt em, lúc nào cũng để em chứng kiến. Vậy nên em rất sợ anh…”
Rất sợ bản thân là một Omega, sẽ bị Alpha đối xử như vậy.
Bùi Diễn nhìn cậu một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, mí mắt co giật: “Xem ra sau này anh phải thay đổi cách xử sự trên giường.”
Lạc Hành Vân vuốt ve cánh tay hắn, an ủi trong