Tư Kính tùy tiện đáp lại, tựa như việc của Chu Tuyết không phải hắn giao phó cho Thương Chiết Sương, lại như Thương Chiết Sương có làm gì, hắn cũng không có ý kiến."Tư công tử dễ tính vậy?""Không phải Thương cô nương luôn thoải mái hơn ta sao?""..."Thương Chiết Sương không hiểu, rõ ràng trên người Tư Kính không có gì đặc biệt, nhưng càng chung đụng với Tư Kính càng lâu, nàng càng bị quấn vào trong vòng lẩn quẩn, bị mắc vào đủ loại chuyện."Bỏ đi, thương thế của ngươi chưa lành, nên nghỉ ngơi tốt đi." Nàng lầm bầm, phất tay áo đi ra cửa, tiện thể thổi tắt ánh nến trong phòng Tư Kính."..."***Mưa nguyên một đêm không có dấu hiệu ngừng, tuy chỉ là mưa nhỏ nhưng đánh tan những cánh hoa quế cuối cùng xuống đất.Thương Chiết Sương cứ như vậy mà trốn ngoài phòng Chu Tuyết một đêm.Nàng không quá mức mẫn cảm với tình người, vì thế nên hoàn toàn không biết thông cảm cho tình cảnh của Chu Tuyết.
Nàng lười nói chuyện với nàng ta, chỉ muốn đi theo nàng ta.Chu Tuyết làm việc không dây dưa dài dòng, trước khi mặt trời mọc nàng đã thu thập xong, đơn độc rời khỏi.Nàng đi về hướng Nam, Thương Chiết Sương nhớ mang máng phía nam Lan thành có một ngọn núi cao, tên là núi Hoang, do thế núi rất hiểm trở lại cực kỳ đồ sộ, rất ít người tiến vào.Nàng không biết vì sao Chu Tuyết muốn đến đó, cũng không quan tâm nguyên nhân, nàng ẩn mình sau dãy nhà, xa xa theo sát nàng ta.Hai người một trước một sau đến núi, mưa liên tục mấy ngày đã ngừng.Đường mòn quanh co đầy bùn đất dẫn lên núi Hoang, như ẩn như hiển trong mây, khiến người khác như lạc vào mộng cảnh.Vì tránh để mất dấu Chu Tuyết, Thương Chiết Sương đi nhanh hơn một chút.Cuối cùng, có lẽ do chán cẩn thận chặt chẽ khi đối mặt với địch, nàng thay đổi thói quen, thỉnh thoảng vạt áo chạm vào cành lá, phát ra tiếng vang sột soạt.Hành vi này của nàng không khác gì quang minh chính đại nói với Chu Tuyết - ta đang theo cô đó.Quả nhiên sau nhiều lần, Chu Tuyết liền ngừng chân.Nàng đứng mơ hồ trong sương sớm, chỉ có thể thấy một cái bóng mờ ảo mảnh khảnh.
Gió thổi tóc nào bay lên, khiến cả thân hình nàng tựa như cây liễu, ôn nhu mà kiên định.Nàng không xoay người, dường như đã xác định được người theo nàng chính là Thương Chiết Sương.Sau đó, thanh âm của nàng như dòng suối nhỏ xuyên qua tảng đá, theo gió thổi đến bên tai Thương Chiết Sương."Thương cô nương đã tới, nếu có thể thì cùng ta trò chuyện đi."Thương Chiết Sương vốn canh chừng một đêm có chút mệt mỏi, nghĩ đến việc này cũng nên chấm dứt.
Tất cả đều là lựa chọn của Chu Tuyết, khó chịu trong lòng vì điều này rất nhanh tiêu tán.Nàng đi về phía trước đến bên cạnh Chu Tuyết.Bên tóc mai của Chu Tuyết có hơi ướt, kết thành một mảng, nhưng ở trên mặt nàng lại không khiến người khác cảm thấy cực nhọc, mà có một ý vị khác.__Tựa như hoa sen mới nở, là một trang sức hoa văn tự nhiên mà không quá mỹ mạo."Chu Tuyết không có giao tình với Thương cô nương, thậm chí lúc mới gặp còn suýt chút nữa đả thương Thương cô nương.
Nhận được hậu đãi của Thương cô nương như thế, là may mắn của Chu Tuyết.""Cô không đả thương được ta đâu.""Thương cô nương vẫn thẳng thắn như thế." Chu Tuyết cười cười, nói tiếp, "Dù cho Thương cô nương vì điều gì mà theo ta đến núi Hoang, Chu Tuyết đều nên nói một câu cảm tạ.""Cô không muốn biết rốt cuộc Bạc Ngạn vì oán niệm của ai mà sinh ra sao? Cố Khiên Từ hẳn phải biết...""Không muốn." Chu Tuyết trả lời rất đơn giản, cũng rất chắc chắn, "Ta lúc sống tạo quá nhiều sát nghiệp, dù đều là do có người ủy thác, nhưng phần lớn oán hận lại rơi trên đầu ta.
Ta đã từng nghĩ, ta có vô tội hay không.
Nhưng Thương cô nương, chỉ cần trên kiếm của ta dính máu, ta đã không vô tội rồi."Lúc nói mấy câu này, ánh mắt Chu Tuyết nhìn về phía xa xa có một áng mây hồng.Mây mù dường như đều tràn ngập khắp núi, cực kỳ diễm lệ."Dù Bạc Ngạn là oán niệm của ai biến thành, bất quá người đó cũng đã là một nắm đất rồi.
Mà chàng đã từng cùng ta tiếp xúc, dần dần cũng có thất tình lục dục.
Trước kia có lẽ chàng chỉ là một thanh kiếm, nhưng bây giờ không chỉ là một thanh kiếm.
Nếu như giết ta rồi tiêu tán là số mạng của chàng, vậy thì thế đạo cũng không quá bất công với chàng.
Dù sao chàng còn chưa được trải qua khó khăn của nhân gian, cũng không biết tình yêu lưỡng tình lương duyệt ở đó."Đôi mắt đen láy của Chu Tuyết tựa như được áng mây hồng tiếp thêm lửa, sinh ra một ánh sáng ấm áp và nhu hòa: "Vạn vật đều có linh hồn, mà ta điều thật sự muốn làm cuối cùng, chính là bảo hộ linh hồn vốn đã bị thù hận chiếm cứ đó...!Coi như đây là vì cảm tạ nhân sinh của ta đã sống không có mục đích vậy."Hai người lúc này đã đến đỉnh núi Hoang.Nhìn xuống dọc theo vách đá, chỉ có thể nhìn thấy tầng mây cuồn cuộn dày đặc, một ánh sáng hồng ẩn trong đó cũng bị mây mù trắng nhạt che đi.Sắc trời còn chưa sáng, Chu Tuyết phất tay áo ngồi trên vách đá, không có vẻ sợ hãi, hai chân còn đong đưa.Thương Chiết Sương chợt cảm thấy cả đời này của nàng ta, thậm chí cả những ngày ở cùng với Bạc Ngạn, không thể thoải mái vui vẻ bằng giờ phút này.Chu Tuyết trầm mặc, lấy một chiếc bình nhỏ Tư Kính đưa cho nàng ra, sau đó gỡ nút tinh tế bên trên, đặt một tờ giấy ở dưới.Nàng cẩn thận tỉ mỉ đổ từng chút bột phấn ở trong bình nhỏ ra tờ giấy, sau đó thắp lửa.Một làn khói màu trắng chậm rãi bay ra, mang theo một mùi hương kì lạ.Xuyên qua làn khói trắng mỏng, sắc mặt Chu Tuyết càng lộ ra vẻ tái nhợt, thậm chí đường chân trời tỏa ánh sáng hồng cũng không thể tô thêm nét rực rỡ cho khuôn mặt ảm đạm của nàng.Nàng tựa như vĩnh viễn giam trong bóng tối, toàn thân toát lên tử khí."Thương cô nương, cô có biết không? Sát thủ như bọn ta, kết cục tốt nhất của đời này chính là không giữ lại thi thể, không có người thân.
Cả đời này của bọn ta đắc tội quá nhiều người, giống như phụ