Tất cả thay đổi xung quanh không còn liên tục, núi rừng sụp đổ cùng nhánh cây giương nanh múa vuốt cũng đều yên tĩnh lại.Tư Kính nhảy xuống ngựa, đến một vùng tương đối trống trải, nhìn trước mắt mây mù mịt mờ trước mặt không lên tiếng.Chiết Sương theo hắn nhảy xuống ngựa, cảm giác mảng mây mù này không bình thường.Tuy bọn họ gần như chuyển động toàn bộ thế giới bên trong bức họa, nhưng phần lớn là vòng quanh sự chuyển đổi của đám mây mù, nói cách khác, mảng mây mù này mới là trung tâm của thế giới này.Ánh mắt của họ ngừng lại trên đám mây mù, đồ vật trên tay Chiết Sương dùng hết khí lực, nhân lúc nàng thất thần nhảy khỏi tay nàng.Cuộn tranh mở ra trong nháy mắt, nửa thân người lộ ra trong bức họa.Là một tiểu đồng có bím tóc buộc cao, đôi mắt tròn trịa toát lên vẻ sợ hãi, bất an.
Trừ điều đó, Chiết Sương không thấy được ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia giảo hoạt.Nàng lười nhác cong môi, sau đó trầm mặc, lặng yên.Đứa bé đó thấy nàng không lên tiếng, liền nhìn sang Tư Kính, không nghĩ tới hành động của Tư Kính so với Chiết Sương chỉ có hơn chứ không kém.Hắn dùng đầu ngón tay đầy mực khua mấy lần vào đám mây, tựa hồ đang cân nhắc dùng phương pháp nào để xua tan triệt để đám mây mù này.Đôi mắt của tiểu đồng bỗng trợn trắng, giây lát vọt tới trước mặt Tư Kính, vươn hai tay che đôi mắt đang dò xét mây mù dày đặc của hắn."Nếu các ngươi muốn ra ngoài, bây giờ ta có thể đưa các ngươi ra!""Không phải người đã vào đây, đều không thể thoát thân, cũng không thể siêu sinh sao?" Lông mày của Tư Kính khẽ cong, cười ngây thơ vô hại, dù ai nhìn đến đều nghĩ đó là bộ dáng của quân tử chính nghĩa.Nhưng tiểu đồng kia đã trải qua một loạt hành động của hắn, sớm mò ra được tâm tư ác liệt của tên quân tử đạo mạo này.
Hắn biểu lộ sợ hãi, co rúm người, hận không thể tiếp sau đó một khắc có thể trốn vào trong bức họa.Hắn nhăn khuôn mặt nhỏ, khóc không ra nước mắt, trong hốc mắt hiện ra mấy giọt nước."Lời nói vừa rồi chỉ đối với phàm nhân sa chân vào đây, hai người các ngươi đều phi phàm, sao có thể ướm lời nói đó lên chứ?"Chiết Sương hứng thú liếc hắn một cái, vụиɠ ŧяộʍ suy nghĩ, có lẽ lúc trước hắn đã nịnh bợ Hoài Lưu như thế, mới có thể ở lại trong bức họa của nàng ta."Ngươi vốn là yêu quái bình thường, trông nom bức họa cho nàng ta thì được lợi ích gì đây?""Ta...""Bất quá chỉ tham luyến linh khí bên trong bức họa, nghĩ đến có thể sớm tu luyện thành thực thể thôi.
Nhưng linh khí trong đây là do Hoài Lưu cưỡng ép tập trung vào, sớm muộn cũng sẽ có ngày hao hết.
Tư gia có hàng ngàn pháp khí, một cái cũng không so được với bức họa này sao?"Tiểu đồng run lên, ngập ngừng: "Nhưng ta đã đáp ứng Hoài Lưu tỷ tỷ...""Tỷ tỷ?" Chiết Sương hừ lạnh, giọng điệu vừa mới có chút dụ dỗ chuyện sang uy hiếp, "Ngươi biết Hoài Lưu là lệ quỷ, vì thánh tăng mà trấn lại, mà còn vì hổ làm thành, trợ Trụ vi ngược?"(Ji: Vì hổ làm thành, trợ Trụ vi ngược à ý chỉ tiếp tay cho kẻ xấu)Tiểu đồng đột nhiên bị nàng quát lớn, dọa đến thiếu chút nữa nhảy vào trong bức họa, kiên trì cúi đầu chịu giáo huấn.Tư Kính biết Chiết Sương không có khả năng để ý Hoài Lưu là lệ quỷ hay nàng ta có làm hại người hay không.
Nếu muốn nổi giận thì cũng là hắn, không tới phiên Chiết Sương.
Ánh mắt hắn dừng lại trên thân nàng.Trong nháy mắt hắn chuyển dời ánh nhìn, hắn nhìn thấy trong mắt của Chiết Sương đều là vui vẻ, còn lấy khẩu hình nói với hắn: Thì ra đây là cảm giác làm gia chủ đó.Dù sắc mặt nàng mang theo châm chọc, nhưng Tư Kính không cảm thấy một chút không vui nào, chợt cảm thấy má lúm đồng tiền dịu dàng này rất xinh đẹp.Thế nên, hắn dùng khẩu hình trả lời: Chiết Sương vui là được.Chiết Sương đánh một quyền lên bông mềm, thoáng chút hào hứng rồi không kiên nhẫn lấy bức họa ra nói với tiểu đồng: "Thế gian có nhiều loại cách để tu luyện, hiện tại ngươi đã hiểu ra chưa?"Thần sắc của tiểu đồng hiện tại còn sa sút tinh thần hơn lúc "đấu pháp" với Tư Kính, hắn vung tay lệnh cho mây mù tản đi.Núi đồi xanh ngắt trải dài hiện ra trước mắt Tư Kính và Chiết Sương, gió mát xuyên qua cây trúc xanh khiến cho bức tranh thủy mặc dưới rừng trúc này có sắc thái hơn.Núi xa vẫn nhuốm màu mực, điểm tô một ít khóm cây tựa như đom đóm giữa màn đêm thanh mát, chảy xuôi đến đáy mắt.Ánh mắt Tư Kính ngừng trên lá trúc đang rơi, hắn nhặt lên một lá đưa lên mũi khẽ ngửi, nói: "Xem ra lúc Hoài Lưu tạo ra màu nhuộm của thực vật cũng phí không ít tâm tư."Cảnh đẹp xanh mát yên tĩnh nhất thời bị một câu của hắn phá hư, Chiết Sương không khỏi cười lớn, còn tiểu đồng lại có bộ dáng không yên lòng.Đi tới rừng trúc bạt ngàn, liền thấy một căn trúc lâu hai tầng kiên cố, tuy không có ai nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, trong nội viện còn có hoa cỏ rộng khắp, nhiễm lên đó một ít sương sớm.Sau khi ngắm trúc lâu, liếc mắt sang liền có thế thấy một mộ phần lẻ loi trơ trọi.Có ai đặt mộ của mình ở ngay hậu viện chứ?Chiết Sương nhíu mày, co cẳng muốn chạy đến mộ phần đó, lại bị Tư Kính kéo tay áo lại."Tạm thời không biết người nào chôn trong mộ phần đó, không bằng đi vào trúc lâu nhìn thử?"Chuyến đi này đối với Chiết Sương vốn cũng không có mục đích, đã đến giúp Tư Kính đến xử lý chuyện Tư gia thì nàng cũng không suy nghĩ nhiều, theo sau Tư Kính đi vào trúc lâu.Lên bậc thang tạo bằng trúc đến tầng hai, vừa vặn là nơi tốt nhất để ngắm nhìn rừng trúc ở phía dưới.Bốn phía của rừng trúc không có bất kỳ sông ngòi tô điểm