Ánh mắt Thương Chiết Sương ngừng lại, con ngươi phóng đại.
Lúc nàng đang hoảng hồn chốc lát, thân ảnh đó đã kéo thấp mũ áo choàng, ẩn vào trong bóng cây, hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Nàng không đuổi theo, mà đứng ngây người hồi lâu.
Một lát sau, nàng giơ tay lên.
Hiện tại bóng đêm tối tăm như vậy, nàng vẫn có thế nhìn thấy một mảng nhơ nhớp màu đỏ dính trên tay.
__Là máu.
Cơn gió thổi tới từng chút từng chút mùi máu tươi, nồng đến mức buồn nôn.
Nàng nghĩ đây có lẽ đều là máu của thân ảnh đó.
Thế nhưng, vì sao trong lòng đột nhiên có chút bất an như thế chứ?Rõ ràng trên thân Hoài Lưu không có chút ác khí nào, rõ ràng nơi đây nhìn qua rất yên bình, tòa phủ đệ này cũng không có sát khí.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?Mà thân ảnh đó là ai, từ đâu đến, tại sao bị trọng thương?Từ trước đến nay Thương Chiết Sương không nằm mơ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ký ức lúc bé tựa như cơn mưa chậm rãi tiêu tán, nàng không quan tâm vì nàng không thích nhà của mình.
Hoặc nói rằng, căn bản nàng không cho là mình có nhà.
Cho nên nàng mới đến Không vực.
Trong giấc mơ là một mảng sương mù mơ hồ, nàng đi xuyên qua đó, không biết mình đến từ đâu, sẽ muốn đến nơi nào.
Hư ảnh trùng điệp hiện lên trước mắt nàng, nàng thấy có người cầm roi, thấy một chén thuốc nóng hổi, ngửi được mùi thảo dược tràn ngập đắng chát, nàng ngửi được máu tanh gỉ sét! Tất cả tất cả đều chân thật đến thế, phảng phất chỉ cần nàng vươn tay ra liền có thể xốc chiếc màn sân khấu, xua tan sương mù để thấy rõ.
Thế nhưng dù cho nàng chạy thế nào, tránh né thế nào cũng không thể thoát khỏi đám sương mù như lưới giăng này.
Con ngươi đỏ tươi như thú xuất hiện trước mắt nàng.
Đôi mắt đó tựa vực sâu, như chân trời đen nhánh, không có ánh sáng, chỉ có tử khí quẩn quanh.
Mồ hôi thấm ướt vạt áo của nàng, tóc trên trán cũng đã ướt đẫm.
Hoài Lưu đứng bên cửa sổ nhìn cặp lông mày chau lại của nữ tử, trong mắt nổi lên hơi lạnh, thậm chí lẫn một chút phiền chán.
Khuôn mặt thanh tú có chút vặn vẹo, bên môi ngưng tụ nụ cười lạnh, nàng ta đặt lên bệ cửa sổ, muốn ló đầu vào xem xét thần sắc của Thương Chiết Sương.
Trên cổ tay đột nhiên đau đớn một lúc, tựa như có một lực lượng đi theo huyết mạch, đánh ngược vào trái tim phía trên.
Đôi mắt nhắm chặt của Thương Chiết Sương bỗng mở ra, sau đó hướng tới cửa sổ.
Chân trời đã xuất hiện ánh hồng, cửa sổ trống rỗng, không có một bóng người.
Nàng ngồi dậy trên giường, ấn vào huyệt Thái Dương, đầu còn nhức nhức.
Bài trí trong phòng giống hôm qua, buổi tối cũng không có người lui tới.
Thương Chiết Sương xuống giường, tay phải nặng nề nắm lấy cổ tay trái, đáy mắt hiện lên hung ác, sau đó càng mạnh mẽ ném cảm xúc lạnh nhạt cùng không sợ hãi đi mất.
Nàng không hiểu cảm xúc của bản thân, đáy lòng vẫn hoài nghi Hoài Lưu.
Ít ra ở nơi khác, nàng tuyệt đối sẽ không như thế.
Nàng có tự tin, nếu không phải ở đây khác thường, nàng cũng không có khả năng bị ảnh hưởng nặng đến vậy.
Bởi vì thế, nàng không hề lo lắng cho Tư Kính, dù sao hiện tại người trong trận hình như là nàng.
Nhưng trong mối quan hệ này, nàng lại phát hiện ra một chút quái dị mơ hồ, đối với Hoài Lưu, người hủy hoại vật nàng ta trân quý hay kẻ được nhờ để trấn áp nàng ta, đều là Tư Kính.
Vậy vì sao nàng ta phải bỏ qua địch nhân là Tư Kính ở bên ngoài, rồi tự đưa mình vào cái trận này?Theo tình huống hiện này, không phải vì nơi đây không là nơi quan trọng nhất của Hoài Lưu, đó chính là vì thứ nằm trong tay Tư Kính mà nói vô cùng quan trọng với Hoài Lưu.
Hết thảy manh mối đến đây, tựa hồ bị chặt đứt.
Thương Chiết Sương nghĩ mãi không ra, nếu phu quân của Hoài Lưu, Tiêu Quan chuyển thế không phải là thứ trọng yếu nhất, vậy vì sao nàng ta lại quý trọng rừng trúc đó cùng tòa trúc kia.
Dù những vật đó thế nào, đều tựa như nơi ở kiếp trước của Hoài Lưu cùng Tiêu Quan.
Đột nhiên những chuyện liên quan đến Hoài Lưu phát sinh rất nhiều nghịch lý, xoay nàng một vòng.
Tiếng bước chân truyền đến, là Hoài Lưu gọi nàng đến dùng bữa sáng.
Thương Chiết Sương theo Hoài Lưu vào phòng hôm qua, Hứa Sơn Khinh đã ngồi bên cạnh bàn tròn, trên đó còn bày mấy món ăn cùng cháo.
Lần này nàng không biểu lộ cự tuyệt như lần trước, trực tiếp mục thêm một chén cho mình.
Xem như Hoài Lưu muốn gϊếŧ mình, cũng sẽ không dùng mánh khóe ngây thơ như hạ độc vào cháo đâu.
Lúc đang ăn, nàng ngẫu nhiên liếc về phía Hứa Sơn Khinh cùng Hoài Lưu, nhất cử nhất động của hai người này không khác những phu thê ân ái khác, khiến nàng khó nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Tình yêu trong mắt Hứa Sơn Khinh không giả tạo.
Do mình và Tư Kính thường diễn kịch cùng nhau, lúc Thương Chiết Sương nhìn trộm cảm xúc của người khác luôn có thể nhìn thấy được ánh mắt của bọn họ.
Nếu chỉ là diễn, tình cảm chỉ phảng phất bên ngoài, dáng vẻ tươi cười cũng là giả.
Còn Hứa Sơn Khinh ở thời khắc này lại không như thế.
Nàng chuyển mắt tới nơi hướng mắt của Hứa Sơn Khinh.
__Là Hoài Lưu.
Ý cười trên mặt nàng ta khiến khuôn mặt tựa như hoa mùa xuân, nổi lên vẻ nhu hòa nhưng cảm xúc dưới đáy mắt chỉ là một mảnh lạnh lẽo.
Thương Chiết Sương làm như không nhìn thấy, thu hồi ánh mắt, ăn ngụm cháo cuối cùng trong chén.
"Có lẽ do đêm qua ngủ không ngon, đầu ta có hơi choáng, về phòng nghỉ ngơi trước đây.
" Nàng vẽ ra một lúm đồng tiền ngây thơ vô tội, tay ấn vào mi tâm.
"Hôm qua cô nương hôn mê rất lâu, thực sự nên nghỉ ngơi tốt.
"Hoài Lưu vẫn cười như cũ, hiện tại Thương Chiết Sương cũng không có cách nào nhìn thấu được gương mặt mỹ lệ này.
Tất cả đều là giả.
Sau khi cáo từ, nàng chưa về gian phòng ngay, mà nhảy lên đỉnh chóp của hành lang.
Nàng nghĩ, một phủ đệ lớn như vậy mà chỉ có hai người Hứa Sơn Khinh và Hoài Lưu, tìm manh mối sẽ không quá khó khăn.
Thăm dò được Hứa Sơn Khinh đang ngủ trong phòng, Hoài Lưu đang tưới hoa ngoài viện, nàng đánh