Bên phía Lai Tử thì cậu đang đứng bất động trước sáu con mắt đang nhìn mình.
Cậu cười một cách gượng gạo và giơ tay lên vẫy vẫy xin chào:
- Haha, chào mọi người nha.
Một chàng trai đang nằm trên giường cầm điện thoại chơi game, nghe thấy lời chào của Lai Tử cũng vội cất chiếc điện thoại đi và mỉm cười một cách thân thiện:
- Chào bạn nha!
Cậu ta sỡ hữu mái tóc xanh lam cuốn hút, đôi mắt nâu sắc nét, khuôn mặt điển trai có thể làm cho bao cô gái phải điêu đứng, hút hồn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lai Tử cũng là một người có thể đoán được thân phận qua cái nhìn đầu tiên.
Cậu nhìn sơ qua cũng biết cậu bạn này là một con quỷ đỏ tinh nghịch.
Cậu ta nhìn Lai Tử một lúc rồi tò mò hỏi:
- Cậu tên là...?
Hiểu ý cậu, Lai Tử mỉm cười giới thiệu:
- Tôi tên Lai Tử, còn mấy ông?
Cậu ta nhìn cậu một cách hứng hởi mà giơ tay cao lên giới thiệu:
- Mình tên là Lãn Đồng, gọi mình là Đồng Đồng là được rồi.
Mà nghe đến tên cậu cũng đoán được cậu là thủ khoa của trường rồi.
Công nhận bản thân mình may mắn ghê, lại có thể là bạn cùng phòng với thủ khoa của trường.
Một cậu bạn khác đeo một chiếc kính cận, đang đọc sách, khi nghe đến thủ khoa và Lai Tử bèn đặt cuốn sách mình đang đọc giở xuống.
Cậu hướng mắt nhìn Lai Tử một cách chằm chằm.
Vừa nhìn vừa chỉnh cặp kính, cậu ta buông lời nói:
- Quả thật là thủ khoa của trường, nhìn công nhận trông cũng khác người thường.
Nghe lời nhận xét chân thành của anh chàng này, Lai cười gượng cười suy nghĩ: Thì mình đường đường là Thần Chết chứ có phải con người bình thường của nhân giới đâu mà chả khác người.
Chàng trai đó một lần nữa chỉnh cặp kính của mình và lên tiếng giới thiệu:
- À quên mất chưa giới thiệu, tôi tên là Hoàng Thiếu, rất hân hạnh được làm quen.
Lai Tử cũng vui vẻ đáp:
- Rất hân hạnh được làm quen với ông.
Hoàng Thiếu là một chàng trai ôn nhu và tuấn tú.
Cậu sở hữu mái tóc vàng kim nhìn rất sang, cùng với đôi mắt tím thâm thuý.
Cậu ta sỡ hữu vẻ đẹp có tri thức, bởi có thể coi cậu là một mọt sách chính hiệu.
Nhìn sơ qua cũng biết cậu ta là một bán yêu.
Còn một chàng trai nãy giờ không lên tiếng, chỉ biết quay lưng lại với ba người họ mà ngồi trên ghế lắng nghe cuộc nói chuyện nhàm chán kia.
Cậu tỏ ra không hứng thú mà ngáp dài trong cơn buồn ngủ.
Đồng Đồng thấy vậy cũng vội vàng giải thích cho Lai Tử hiểu:
- Ông thông cảm cho, tên kia vốn sống lạnh lùng và ít nói nên cũng không muốn nói chuyện gì.
Cứ gọi nó là Phong Tước là được rồi.
Đừng để ý nó chi cho mệt.
Lai Tử nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu:
- Ừm!
Phong Tước là một chàng trai lạnh hơn băng.
Cậu sỡ hữu mái tóc đen huyền ảo, đôi mắt xanh lam nhạt u ám.
Khiến người khác nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
Tuy nhiên, về nhan sắc thì có thể làm các cô gái điêu đứng khi lần đầu gặp mặt.
Lai Tử vốn là một người sống tình cảm nên cũng không thể thiếu tính cách thân thiện.
Cậu vui vẻ đi đến chỗ Phong Tước và ngồi trên giường cạnh chiếc ghế cậu ta ngồi.
Cậu cất tiếng mở lời:
- Cậu là con của dì Đại La phải không?
Nghe đến người trực tiếp nhắc tên mẹ mình.
Phong Tước mở mắt ra trong cơn buồn ngủ, cậu nhíu mày lại, gằng giọng nói với cậu:
- Thì sao? Liên quan đến cậu à?
Đồng Đồng bên cạnh cũng bất lực thở dài:
- Đã bảo đừng để ý là đừng dây dưa với tảng băng này mà, nói có chịu nghe đâu.
Haizz...
Hoàng Thiếu lúc này lại cầm sách