ĐỊA NGỤC là một cụm từ mà chắc hẳn ai cũng biết đến.
Nó còn được gọi là Hoả ngục.
Nơi đây là nơi trái ngược hoàn toàn với thiên đàng.
Đây là nơi đến của các linh hồn sau khi từ dã thế nhân.
Nhưng không phải linh hồn nào cũng xuống đây.
Những con người con linh hồn thuần khiết, làm nghĩa cho đời, thì sẽ được ban long ân mà về cõi thiên đàng.
Và ngược lại, những linh hồn bị vấy bẩn với những vết nhơ, tội lỗi sẽ được người của cõi âm đưa xuống địa ngục.
Mỗi một linh hồn đều có một hạn sống nhất định của nó.
Nhưng lại có những thế lực xấu xa đang cố gắng phá vỡ quy luật đó.
Vì vậy, ở địa ngục tồn tại 3 thế lực hùng mạnh.
Một là những thế lực được ban phát nhiệm vụ đưa những linh hồn từ dã trần xuống cõi âm.
Hai là những thế lực xấu xa đang cố gắng phá vỡ quy luật đó, những kẻ đó nhâm nhe vào mạng sống của con người.
Dùng dị năng tàn sát họ, mục đích là để tạo ra một loại bùa chú chết chóc.
Thế lực cuối cùng, là một dị tộc hùng mạnh nhất.
Đó là những con quỷ khát máu cai quản địa ngục, nắm giữ chiếc chìa khoá ẩn.
Thế lực này cũng là thế lực chống đối mạnh mẽ với những dị tộc xấu xa.
Dựa theo đó, các thế lực luôn tàn sát lẫn nhau, dù họ cùng là những con quỷ của địa ngục.
...----------------...
Bước vào cánh cửa của địa ngục, một nơi ám khí nặng nề, với lượng lớn dung nham nóng chảy.
Chỉ có những dị tộc mới có thể tồn tại ở một nơi đáng sợ như này.
Vì họ ai ai cũng có dị năng làm cơ thể miễn nhiễm với mọi âm khí và sức nóng kinh khủng kia.
Lam Thiên và Lai Tử vừa bước quay về đã có những con lính quỷ nhỏ xếp hàng ngay ngắn như đã chờ đợi hai người này quay về rất lâu.
Tiếng chạy nhảy của 2 đứa trẻ làm cho Lam Thiên và Lai Tử chú ý đến.
Một cô nhóc xinh xắn đáng yêu, buộc hai bím tóc tinh nghịch, mái tóc với màu đỏ nhạt, đôi mắt xanh biếc, làn da trắng nõn nà.
Cô bé như một tiểu tiên xứ đang chạy nhảy nô đùa.
Cô bé nhanh nhẩu chạy đến ôm người chị gái mình vào lòng sau bao ngày xa cách.
Phải! Chị gái của đứa nhỏ đấy là Lam Thiên!
Cô bé nũng nịu giơ tay lên như muốn được Lam Thiên ôm vào lòng.
Lam Thiên cũng không ngần ngại dang đôi tay ra đón lấy cô bé.
Cô nhóc tinh nghịch véo má cô tỏ ra tức tối nói:
- Chị còn biết đường về sao hả? Chị có biết em nhớ chị lắm không hả?
Lam Thiên ôm cô nhóc véo má cũng chả biết nói gì chỉ thở dài đáp:
- Lam Vân, em phải hiểu cho chị chứ, đều do tích chất công việc mà.
Lam Vân phồng má lên:
- Vâng, lúc nào chị chả công với việc, có bao giờ nghĩ đến em gái này đâu mà.
Gọi điện cũng không thèm gọi.
Cô vừa nói vừa nhảy xuống khỏi vòng tay của Lam Thiên.
Lam Thiên biết em gái mình giận nhưng cũng không biết nên xử lí ra sao, vì từ trước đến giờ cô đâu biết dỗ ai đâu.
Cô xoa xoa vầng thái dương một lúc mới nhớ tới Lai Tử nãy giờ đứng cạnh mình.
Lai Tử thì nãy giờ đứng nhìn cảnh tượng tình chị em của hai người kia mà cũng hạn hán lời.
Anh bị bỏ lơ từ nãy giờ nhưng không khí.
Bấy giờ Lam Thiên mới