Sột soạt- tiếng động phát ra từ một bụi rậm gần đó.
Âm thanh cứ liên tục, liên tục vang lên kéo theo tiếng gió nghi ngút.
Tiếng động cứ phát ra tứ phương khiến cho tất cả mọi người đi vào thế phòng vệ.
Cảm giác như âm thanh sột soạt đó được tạo ra bởi thú rừng.
Lam Thiên nghiêm mặt, giọng trầm xuống nói với Lai Tử:
- Mày nhận thấy phương hướng của nó có chút kì lạ không?
Lai Tử nghe vậy cũng trầm mặt, khẽ cau mày lại:
- Không chỉ có vậy, nó còn di chuyển rất trơn tru như đã được luyện tập từ trước.
Cô nhếch lông mày rồi cười nhẹ:
- Thực sự là thú rừng sao? Tao cảm giác như đã bước vào một trò chơi thú vị nha.
Cậu nghe vậy liền nhấc khoé môi lên, sắc mặt hào hứng:
- Trò chơi bây giờ có lẽ chỉ là lời chào hỏi xã giao.
Cô cắt ngang lời nói của cậu:
- Đúng hơn là lời giới thiệu về quy định của trò chơi này.
Hội trưởng của Liên minh Luyện Ma đứng ra phía trước đoàn.
Nhanh chóng các thành viên khác cũng vậy.
Họ đứng trước mọi người để làm màn tránh bảo vệ.
Lai Tử và Lam Thiên thầm mỉa mai và khinh bỉ cái đầu óc đơn giản của đám người trong Liên minh Luyện Ma.
Thầy cô trong đoàn nhìn thoáng qua cũng đoán được điều bất thường.
Chủ yếu là họ chưa biết điều bất thường ở đâu như hai người họ.
Riêng thầy hiệu trưởng với kinh nghiệm già dặn thì cũng đoán được sự bất thường đó là gì.
Tuy nhiên vẫn chưa hề biết rằng bản thân đang bị cuốn vào một trò chơi.
Lam Thiên nhìn hành động của những thành viên trong hội thì cười khẩy một cách công khai mà chả hề che giấu.
Hội trưởng thấy vậy liền cau mày khó chịu trước phản ứng nhởn nhơ của cô.
Kay La nghiêm mặt hỏi:
- Có gì đáng để cười sao? Trong tình hình này không tập trung bảo vệ lực lượng thì thôi.
Ấy vậy mà em còn dửng dưng được sao?
Cô chưa đáp lại ngay, mà đi đến một hòn đá to ở ngay bên cạnh mình rồi phủi lớp bụi bẩn trên đó.
Khi hòn đá đã sạch sẽ thì cô nhẹ nhàng ngồi lên nó.
Lúc này cô bắt đầu đáp lại lời nói của đàn chị:
- Bảo vệ lực lượng? Nhưng tại sao ta phải bảo vệ lực lượng?
Kay La nghe vậy cau mày lại:
- Tất nhiên là để bảo vệ an toàn.
Hồi nãy tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng động còn gì.
Lam Thiên bật cười một cách khoái chí.
Rồi cô ôm bụng cuời và vội vàng lau nước trên khéo mắt.
Cô cười khinh:
- Ha, chúng ta đi săn ma thú mà lại sợ ma thú.
Nghe nực cười thật! Hơn nữa cần gì phải bảo vệ lực lượng? Trong khi cái tiếng động kia cũng chỉ tạo ra bởi một ma thú với thân hình nhỏ nhắn? Tiếng động bé như vậy cũng đủ để đoán được kích cỡ ma thú rồi còn gì.
Nghe thấy vậy, Kay La cắn răng tức giận.
Cô ta khó chịu nói:
- Nhưng em cũng không nên nhởn nhơ như vậy.
Nhỡ may nó là ma thú cấp cao, bởi đây là sâu trong rừng.
Lam Thiên không thèm đến xỉa đến người đàn chị dốt nát trước mặt mà quay sang nhìn cô Cửu Cửu.
Cô mỉm cười hỏi:
- Cô Cửu Cửu, cô có cảm nhận được điều gì bất thường không?
Cửu Cửu nghe vậy cũng vội đáp lại:
- Có! Theo lẽ thường thì tiếng động phát ra do ma thú mà điều hiển nhiên.
Nhưng ở đây là nó lại đang chạy xung quanh chúng ta như một vòng lặp.
Hơn nữa các ma thú không có loài nào có tập tính chạy quay vòng tại một chỗ cả.
Vô lí hơn là nó chỉ chạy xung quanh chúng ta mà không