Sau chuyến hành trình đầy thú vị và mệt mỏi.
Mọi người đã trở về trường học của mình.
Vào buổi sáng hôm sau, Lam Thiên cùng Lai Tử đã xin phép thầy cô giáo nghỉ hai ngày.
Do vừa lập công lớn cho việc săn ma thú nên họ dễ dàng được thầy cô chấp thuận.
Và thế là hai người họ bắt đầu đi về nhà một cách lén lút để tạo bất ngờ cho bậc phụ huynh cũng như các em ở nhà.
Do sử dụng lượng ma thuật không hề nhỏ vào tối hôm qua, nên bây giờ cơ thể cũng như lượng ma thuật trong người họ mới chỉ hồi phục được 1/3.
Lam Thiên và Lai Tử ra chuyến xe ma để có thể đi về nhà.
Trong khi đang mua vé xe thì bỗng dưng họ bị chặn lại bởi một đám quỷ tặc*.
(*)Quỷ tặc tức là những sơn tặc quỷ.
Lượng ma thuật trong người đang khá yếu, họ không thể nào mà dùng ma thuật tấn công bọn chúng.
Cũng vì vậy bọn quỷ tặc này càng được đà lấn tới.
Nhưng mà cả hai người họ chả hề lo lắng hay bận tâm đám bọn chúng.
Lam Thiên lạnh mặt, ánh mắt sắc lại rồi trầm giọng:
- Cho mấy người cơ hội! Cút!
Trước sự áp đảo đó bọn quỷ tặc cũng bắt đầu sợ hãi và bắt đầu lo sợ.
Nhưng tên cầm đầu bọn chúng vẫn nuốt nước bọt mà nói ra một câu ngu ngốc:
- Cô em xinh đẹp, sao lại ăn nói hờ hứng thế chứ? Hay là đêm nay ta cho cô em hưởng thụ\~
Cô nhìn tên cầm đầu với sự miệt thị.
Lam Thiên cảm thấy buồn nôn trước những câu nói ghê tởm đó.
Đang định cho bọn chúng một bài học nhớ đời.
Thì một người nãy giờ mua vé và đứng bên cạnh cô lên tiếng:
- Ngươi muốn chết như thế nào?
Sau câu nói đó là ánh mắt tràn đầy sát khí của Lai Tử.
Câu nói với ngữ khí máu lạnh cùng với khí đen toả ra xung quanh cậu.
Tất cả đều khiến cho bọn chúng phải bủn rủn chân tay.
Nhìn mặt đứa nào đứa nấy đều trắng bệch vì sợ hãi.
Tên đàn em kéo áo tên cầm đầu sợ hãi nói ấp úng:
- Đại...đại ca! Hay...chúng ta nên rời đi thì...hơn.
Nhưng lòng tự cao của tên cầm đầu này có vẻ rất cao.
Hắn nghe vậy hất tay của thằng đàn em mình ra một bên.
Chả biết có phải do bị doạ đến đần độn hay không, hay là do hắn ngốc từ trước nữa.
Nghe lời đe doạ đó mà vẫn hống hách chống tay lên ngực tỏ vẻ cao cao tại thượng:
- Chỉ là hai đứa nhãi ranh thôi mà! Chắc cũng là loại phế vật!
Lam Thiên nghe vậy tối sầm mặt lại, nắm đấm siết chặt, ánh mắt như muốn giết người.
Cô cười một cách khinh bỉ:
- Ha, phế vật? Các ngươi không tự nhìn mình lại xem.
Chẳng phải là cặn bã hay sao? Có hơn gì hai từ phế vật không? Nực cười.
Lời nói của cô làm tên cầm đầu giận run người.
Hắn giơ nắm đấm ma thuật và nhảy cao lên rồi giáng xuống cô.
Lam Thiên bắt lấy cánh tay đó của hắn.
Chả hề dung thứ, cô lạnh nhạt siết chặt bàn tay lại.
Tiếng răn rắc từng đợt.
Hắn gào thét lên đau đớn.
Không chịu nổi được cơn đau, hắn ra hiệu lệnh cho đàn em:
- Còn không mau lên đánh bọn nhãi này.
Cô thấy vậy cười lạnh:
- Vẫn còn không biết sợ!
Cô nói xong thì liền siết chặt hơn.
Hắn càng gào thét lên dữ dội làm mọi người xung quanh cũng phải khiếp sợ bàn tán