Với Lam Vân thì khi nhìn thấy chị gái của mình trước mắt.
Một người bằng xương bằng thịt với nụ cười ấn áp yêu thương.
Cô bé rất vui và hạnh phúc!
Cô nhóc cứ mãi ôm trầm lấy chị gái không buông.
Lam Vân nhìn cô bắng ánh mắt lấp lánh và tươi cười hỏi:
- Chị ơi! Sao chị nay lại về nhà ạ?
Lam Thiên nhéo mũi cô bé và tỏ ra dỗi:
- Vậy là em gái không muốn chị về sao?
Lam Vân cười hì rồi tươi tắn nói:
- Dạ không! Em chỉ muốn biết sao nay chị lại ở nhà, vì hôm nay theo lẽ thường là chị phải đi học mà.
Cô nghe em gái nói vậy cũng mỉm cười rồi xoa đầu nhỏ:
- Chị hứa là sẽ về mà! Dù chỉ là thực hiện nửa lời hứa, vì đáng ra hôm qua chị phải về.
Vì vậy để bì đắp chị xin nghỉ hai ngày để ở nhà với gia đình!
Cái đầu nhỏ của Lam Vân nghe vậy thì liền dụi dụi vào lòng cô.
Nhỏ mỉm cười mãn nguyện:
- Chị là tốt nhất!
Thấy đứa em gái đáng yêu của mình, cô không kiềm được mà nhéo má một cái rồi bắt đầu cười tủm tỉm trước sự dễ thương đó.
Chị em nhà cô ấm áp là thế, còn bên hai anh em nhà kia thì lạnh lẽo theo đúng nghĩa đen.
Cậu em trai thấy anh mình ngồi trên giường thì chả thèm vào chào hỏi một tiếng, mà đóng sầm cửa lại như vừa thấy một thứ không nên thấy.
Lai Tử ngồi trên giường trong phòng cũng chả bận tâm gì.
Cậu thờ thẫn cầm sách lên đọc cho vơi đi thời gian, cho vơi đi cái sự nhàm chán này.
Đọc sách thì lại có câu: Gia đình thường là nơi ấm áp nhất.
Đọc xong câu này mặt cậu liền ra vẻ bất cần đời vì nó đâu diễn ra trong cái gia đình của cậu.
Lặng lẽ dùng ma thuật xoá đi câu trích dẫn này trong cuốn sách.
Thay vào đó cậu sửa lại thành câu: Gia đình thường là nơi lãnh lẽo nhất.
Cậu đọc xong cuốn này thì lại đọc đến cuốn kia.
Cuốn cuối cùng với tiêu đề khiến cậu chú ý đến: Đơn phương.
Cậu lần giở những kí ức thì cũng thoáng nhớ ra có lần bản thân ở nhân giới đã mua cuốn sách này, do tiêu đề của nó dường như giống bản thân cậu của hiện tại.
Nhìn vào cuốn sách màu nâu với một tiêu đề đặt biệt, cậu thở dài một hơi rồi mệt mỏi nằm ưỡn người trên giường.
Cậu quay người nằm sang bên phải rồi lấy tay giở từng trang sách.
Mắt cậu cứ từ từ đi theo từng con chữ trên cuốn sách.
Đọc xong khuôn mặt cậu tối sầm lại vì một cảm xúc kì lạ gì đó.
Cậu nhanh chóng gập sách lại rồi quăng nó đi xuống đất một cách mạnh bạo.
Dường như cậu đang tỏ ra chán ghét với cuốn sách đó lắm.
Bỗng dưng cậu rơi vào khoảng trầm tư.
Lai Tử với cảm xúc chả mấy tốt đẹp.
Cậu nằm ngửa người lên, dùng tay trái đặt vuông gốc lên trán.
Ánh mắt với thần sắc kém đi.
Cậu cười khẩy trong bất lực rồi nói chuyện một mình như một người tự kỉ.
Hạ thấp giọng, âm điệu lộ rõ sự chua chát gì đó:
- Đơn phương một ai đó thường sẽ trả nhận lại được gì sao...?
Cậu dùng bàn tay che đi đôi mắt thất thần của mình và nói tiếp trong hư vô:
- Chân thành thì cũng chỉ đổi lại bất thành mà thôi...Cảm giác yêu đơn phương nó đau như