Giấc ngủ của cô kéo dài liên miên.
Lai Tử không nỡ đánh thức cô ngốc này thức giấc nên đã bế kiểu công chúa rồi nhìn cô một cách cưng chiều và nhẹ nhàng đưa cô về kí túc xá của cô.
Bước đến cánh cửa của kí túc xá của Lam Thiên, cậu khẽ khàng gõ cửa:
Cốc cốc
Sau tiếng gõ cửa là giọng của một cô gái cất lên:
- Đợi mình xíu! Ra liền!
Lời nói vừa dứt thì Hạ Thu mở cửa ra.
Có vẻ như cô bạn này đang hào hứng chào Lam Thiên trở về nên tươi cười vui vẻ lắm.
Nhưng nụ cười ấy cũng dừng ngang khi cô bạn mở cửa ra và thấy Lai Tử đáng bế bạn mình.
Hạ Thu dường như nghĩ mình bị hoa mắt nên dụi mắt đi dụi mắt lại hai ba lần.
Cuối cùng cô bạn mới khó hiểu hỏi nhỏ với cậu:
- Sao bà ấy lại ở trong vòng tay ông?
Cậu nhướng mày khẽ trả lời:
- Bộ bà có vấn đề về mắt à? Nó đang ngủ còn gì?
Bạn cô nghe vậy tức giận với sự thô lỗ của tên đại ngốc này.
Dù gì thì bản thân cô bạn cũng chỉ hỏi thôi mắc gì trả lời khó nghe như vậy.
Càng nghĩ càng không thể hiểu nổi Lam Thiên thích ông kẹ này ở điểm gì?
Hạ Thu tỏ ra có chút khó chịu mà dẫn cậu vào:
- Vào và đặt bạn tôi lên giường ngủ của nó, rồi nhanh chóng về luôn đi.
Cô bạn này không nói chả rằng lời nói đầy dứt khoát tỏ ý muốn đuổi cậu về.
Lai Tử vốn từ trước đến nay trước mặt cô tỏ ra thân thiện với bạn của cô.
Chứ vốn dĩ cậu chỉ vui vẻ và nói chuyện nhẹ nhàng với mình cô mà thôi.
Bây giờ cậu cũng chả hề thương hoa tiếc ngọc gì mà thờ ơ bỏ qua lời nói của cô bạn.
Cậu chậm rãi đi đến phía giường ngủ của Lam Thiên và đặt cô nằm xuống một cách nhẹ nhàng.
Trước khi đi cậu ngắm nghía khuôn mặt tiểu khả ái đáng yêu của cô một lúc.
Cậu nhìn một cách say mê đắm đuối rồi trong vô thức không kìm lại được mà hôn nhẹ lên trán cô trước mắt ba đứa bạn cùng phòng.
Cả đám đều hoá đá tại chỗ khi chứng kiến cảnh tượng hoang đường trước mắt, à không, bát cơm cẩu lượng dịu nhẹ.
Hạ Thu đứng bất động trợn trắng mắt vì ngạc nhiên.
Xuân Nguyệt đang ăn táo cũng giật mình mà làm rơi miếng táo xuống đất.
Thuỷ Diệu đang xem điện thoại cũng nhanh chóng ngừng lướt.
Cả ba nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc.
Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Hạ Thu.
Bởi rõ ràng cái bộ mắt khó ở đáng ghét ban đầu của cậu dành cho cô bạn đâu còn nữa.
Mà giờ lại thay vào đó là sự cưng nựng và dịu dàng.
Quả thật sao cùng một con người mà lại có tính cách khác biệt đến thế.
Lai Tử cứ thế tươi cười mà khiêng ngang bước ra khỏi phòng của bọn họ.
Cả ba vẫn bất động vì chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra trước mắt họ.
Xuân Nguyệt cất tiếng nói đầu:
- Ê mấy bà, chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
Thuỷ Diệu cũng ngơ ngác:
- Tôi tưởng mình tôi không biết chuyện gì đang xảy ra?
Còn Hạ Thu thì vừa ngạc nhiên vừa băn khoăn:
- Cái tên này hai mặt thực sự!
Cả ba nhìn nhau rồi chả nói gì thêm nữa.
Vì tất cả còn đang hoài nghi nhân sinh về điều bản thân họ vừa thấy và trực tiếp chứng kiến.
Sáng hôm sau, thời khắc cuối cùng của cuộc thi dành cho năm cuối cấp.
Là ngày mà mọi người từ các bậc phụ huynh, thầy cô giáo, hội học sinh và toàn thể các học sinh trong trường đều hồi hộp.
Có lẽ một phần là vì năm nay nhân tài hàng đầu của ngôi trường này đã lộ diện nên đã trở nên hot hòn họt như vậy.
Mới chỉ sáng sớm, thời gian cuộc thi bắt đầu còn chưa đến, thì hàng ghế xung quanh kháng đài đã chặt kín người.
Tất cả chỉ lo rằng bản thân sẽ không được ngồi ở nơi có view đẹp để xem toàn cảnh kháng đài.
Ngoại trừ gia đình của Lam Thiên và Lai Tử có chỗ ngồi vip nên cũng chả lo việc tranh dành vị trí ngồi.
Tất cả đều mong chờ hai đứa con của bản thân có tạo nên một kì tích hay không.
Nhật Minh, người quán quân cho cuộc thi năm ngoái cũng đang bị mọi người đồn đoán sẽ bại trận và từ bỏ danh hiệu quán quân của mình.
Bởi năm nay đã khác, thời thế đã thay đổi, cậu ta không còn là trung tâm của sự chú ý nữa.
Mà các bạn đều biết phải không? Đây là thời thế rằng cho người kế nhiệm chân chính của vị trí quán quân này.
Mới bắt đầu vào cuộc thi thì cả kháng đài đã bị khuấy động và hò hét bởi quy mô của lần này.
Đặc biệt nhất vẫn là sự xuất hiện của hai người luôn là sự bí ẩn của ngôi trường.
Tiếng hò hét vang lớn đủ lấn áp tiếng thông báo, Lam Thiên và Lai Tử vốn ghét ồn ào nhưng vẫn phải miễn cưỡng chịu đựng.
Thầy Rack nhìn hai kì tài mà mình đặt kì vọng cũng bắt đầu nở một nui cười đầy ẩn ý:
- Thầy muốn biết các em sẽ tạo ra được kì tích hay không? Đừng làm thầy thất vọng.
Nhận thấy hướng nhìn của thầy Rack đang hướng về đây, cả hai đều nở một nụ cười như thể hiện sự tự tin tuyệt đối.
Cả hai không phải là người treo càng cao mà ngã càng đau.
Bởi thực chất họ