Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Em Gái Da Đen Long Trọng Ra Mắt


trước sau

Thế là thân thể nhỏ bé rên rỉ ngồi dậy ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở mang giày, mở cửa, lảo đảo bước ra ngoài.

Dương Dương mơ hồ đi từ phòng chừa đồ ra, đi qua một hành lang thiếu ánh sáng lúc này cậu nhìn thấy một căn phòng giống phòng vệ sinh, cho nên theo bản năng đẩy cửa bước vào.

Trong phòng này có ánh sáng mờ nhạt.

Cậu bé ráng nhướng đôi mắt mê man, ngái ngủ của mình mấy lần, ủa? Sao cậu không tìm được cái gì để tiểu vậy?

Nhưng đầu óc cậu vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, lại quá mắc tè cho nên cậu bất chấp tất cả, thân hình nhỏ nhắn đi tới một nơi giống như bồn tiểu, đứng đó theo thói quen cởi quần lót. Hửm? Sao quần lót của cậu lại phồng lên rồi?

Đầu óc của Dương Dương vẫn còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn không phản ứng được lúc này trên người cậu vẫn còn mặc cái váy vừa dài vừa chật. Cậu kéo mạnh cái váy, kéo một hồi cuối cùng cũng kéo được đến thắt lưng sau đó cởi quần lót móc “cái đó” của cậu ra…

Xè, xè, xè

Tiếng nước tiểu vang lên xè xè .

Hừ, Dương Dương híp mắt buồn ngủ, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, không ngờ cậu nhóc vừa mới tiểu được một nửa thì đột nhiên một tiếng thét vang lên.

"Á ai đấy? "

Người làm dẫn Dương Dương đến phòng chứa đồ kia bỗng nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

Một dòng nước ấm áp giống như từ trên trời tưới xuống mặt người làm khiến cô ta bị sặc thảm thương: "Phụt phụt, ai đó? Ai tiểu lên mặt tôi đó?"

Người làm còn tưởng ai đó đang đùa dai với cô ta, vừa chửi vừa vội vàng mở đèn.

Tách, cả căn phòng sáng lên dọa Dương Dương giật thót người, mở mắt ra nhìn xung quanh.

Thì ra cậu không phải đi vào nhà vệ sinh mà là đi nhầm vào giang phòng của người làm lúc nãy nhưng cậu mới tiểu được một nửa rất không thoải mái.

Người hầu bình tĩnh nhìn kỹ lại, cuối cùng mới nhìn rõ bóng dáng đen nhẻm đứng trước mặt mình.

Nhưng người làm nhìn thấy Dương Dương không đội tóc giả, khuôn mặt vẫn đen như than, chẳng qua là nửa người dưới váy đã vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, vậy mà lại còn có “cái kia.”

Người làm như bị sét đánh, sốc đến mức không thốt nên lời! Sao cô bé da đen này lại có “cái kia”?

"Má ơi, có quỷ…"

Tiếng kêu bén nhọn của người làm vừa thốt lên Dương Dương đã nhăn mày, nước tiểu đang bị kẹt lại được xả ra khỏi miệng cống một lần nữa…

"A phù phù phù" người làm quả thật sắp điên rồi!

Dương Dương rốt cục cũng tiểu xong, cả người khoan khoái, cậu bé thong thả kéo quần lót lên, thả váy xuống, nghênh ngang siết chặt lưng quần.

Lúc này rốt cuộc cậu bé cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Dương Dương theo bản năng sờ mái tóc ngắn của mình, ồ bị lộ rồi.

Mặt của người làm dính đầy nước tiểu, cô ta tức lau mặt vừa giận run người, hùng hổ nói: "Á, tôi sẽ đi nói cho cậu hai biết thì ra cậu là giả, cậu là trai giả gái. Cậu không phải là cô bé da đen mà cậu Trình Trình dẫn về, mà là một thằng nhóc biến thái có “cái kia”."

Người hầu vừa trưng ra bộ mặt đưa đám rà vừa vừa vội vàng giãy dụa đứng lên, trong lúc hoảng sợ hoàn toàn không nhìn rõ ràng khuôn mặt đen nhẻm của Dương Dương, cô ta vừa bò tới mép giường thì một tiếng “bụp” vang lên.

Người làm chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cả cơ thể lập tức khựng lại.

Dương Dương yên lặng đếm: Một, hai, ba.

Bịch, người làm dán chặt vào giường, tiếng kêu im bặt.

Dương Dương cầm cây gậy đánh chó bằng điện không biết từ đâu có được, trong lúc vội vàng cậu đã đánh người hầu bất tỉnh, không chính xác hơn là điện đã khiến người làm hôn mê.

"Xì! Một đòn cũng không chịu nổi"

Nhưng mà làm sao bây giờ? Cậu bị phát hiện rồi.

Dương Dương lén lút chạy về phòng của Trình Trình.

Trình Trình chưa khóa cửa phòng, Dương Dương vọt vào, xông tới giường, kéo Trình Trình lên, lắc lắc người cậu, vội vã hét lên: "Bắc Minh Tư Trình tỉnh lại đi người làm kia đã nhìn thấy em đi tiểu rồi. "

Trình Trình dụi mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt đen như than kia của Dương Dương, cậu vẫn còn bị dọa sợ.

Sau khi lấy lại tinh thần, cậu bình tĩnh bò xuống giường, chau mày, hờ hững nói: "Sao thế? Nhìn thấy em tiểu thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì to tát. Em nhỏ như vậy, người ta lại không cần em chịu trách nhiệm, á đợi đã…"

Lúc này Trình Trình mới giống như hiểu ra: "Em nói người làm thấy em…đứng tiểu?"

"Ừ ừm!" Dương Dương gật đầu lia lịa, sau đó gãi đầu, vẻ mặt vô tội cười ha ha: "Em, em ngủ mơ mơ màng màng nên tưởng cái mặt lớn hơn cái bánh của người làm là bô tiểu, cho nên đã tiểu lên mặt cô ta rồi."

Trình Trình hít sâu một hơi, bình tình liếc nhìn em trai của mình: "Cố Dương Dương, em hay lắm!"

Trình Trình vốn biết Dương Dương sẽ không ngồi yên, nhưng không ngờ mới đến đây mà cậu đã gây rắc rối nhanh như vậy rồi.

"Ai yo, anh đừng than thở nữa! Nhanh nghĩ cách giải quyết đi!"

"Bây giờ người làm đâu rồi?"

"Bị em đánh bất tỉnh rồi!"

"Em? Với sức lực yếu như cọng bún thiu của em mà có thể đánh người khác bất tỉnh sao" Trình Trình tỏ ra không tin.

"Hứ! Bắc Minh Tư Trình, chớ xem thường tem! Tuy em còn nhỏ nhưng với thân thủ của em, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một cảnh sát xuất sắc." Tuy Dương Dương có rất nhiều khát khao với tương lai nhưng làm cảnh sát mới là ý nguyện của cậu. Chẳng qua chẳng ai ngờ rằng Dương Dương từ nhỏ đã lập chí thành cảnh sát, sau khi lớn lên câu nói này lại trở thành một câu chuyện cười.

"Được, được rồi, em đừng ở đó khoác lác nữa. Mau trở về đội tóc giả lên đi, bên trong cặp sách còn có đồ nghề trang điểm. Em nhìn bộ dáng quỷ quái lúc này của em đi, mồ hôi túa ra đã tẩy sạch vết đen trên mặt em hết rồi kìa!"

"Ối, vậy người làm kia thì sao?"

"Bây giờ anh sẽ đi xử lý! Em ngoan ngoãn trở về phòng đi. Đừng ra ngoài gây họa cho anh nữa. Yên lặng đợi đến mai anh đi tìm em!"

"Ồ, vậy được rồi. Em đã biết bát tự của em không hợp với chỗ này rồi mà."

"Em con nhỏ thì biết cái gì là bát tự không hợp chứ?"

Đêm đó, Dương Dương hiếm thấy lắm mới nghe lời trở về phòng chứa đồ, ngủ thẳng cẳng mà không lo lắng gì.

Chỉ tội Trình Trình số khổ phải đi dọn dẹp đống hỗn loạn do cậu gây ra.

Trình Trình gọi người làm vẫn luôn hầu hạ cậu tới, thừa dịp trời tối, lén lút khiêng người làm vẫn còn hôn mê vì gậy điện của Dương Dương ra khỏi nhà họ Bắc Minh đồng thời cũng dặn người làm của cậu đợi sau khi người làm kia tỉnh lại thì đưa cho cô ta một số tiền, đồng thời còn cảnh cáo cô ta mãi mãi không được trở về nhà họ Bắc Minh nữa.

Nhà họ Bắc Minh có quá nhiều người làm, thiếu một hai người cũng chẳng có ai để ý.

Cho dù ngày mai ba có hỏi tới Trình Trình
cũng đã sớm tìm được người làm khác gánh tội thay rồi. So với người ba không thường xuyên trở lại nhà họ Bắc Minh thì hầu hết người làm đều trung thành với Trình Trình hơn.

Mà Trình Trình cũng tin tưởng với tính cách kiêu ngạo của ba cậu, sẽ không bao giờ nhớ mặt người làm kia đâu.

Người làm bị Dương Dương tiểu vào mặt đêm qua cứ biến mất như vậy.

Tất cả mọi chuyện đều sóng yên gió lặng trôi qua trong vô thức.

Trình Trình không khỏi thở dài. Em trai của cậu rốt cuộc lúc nào mới hết gây rắc rối nữa đây?

Sáng hôm sau ánh mặt trời vẫn rực rỡ như mọi ngày.

Sáng sớm nhà họ Bắc Minh vẫn bận bịu như mọi hôm.

Không có gì khác lạ, ông cụ và bà cụ Bắc Minh sáng sớm đã rời giường, sau đó nghe được người làm nói tối qua Trình Trình dẫn một cô bé da đen về nhà làm khách

Thế là hai cụ vội vàng đi tới cửa phòng của Trình Trình.

"Trình trình, con đã tỉnh chưa? Là ông nội và bà nội đây." Giang Tuệ Tâm khẽ gõ cửa phòng Trình Trình.

Ông cụ Bắc Minh thì sốt ruột đến nơi rồi: "Trình Trình à, ông nội biết con thức rồi. Con là đứa bé ngoan từ trước tới nay chưa từng ngủ nướng. Mau ra đây đi, nói cho ông biết tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? "

Một lát sau, “két” một tiếng cửa được mở ra.

Một cái đầu nhỏ chen ra cửa, cười híp mắt nói: "Ông bà nội, buổi sáng tốt lành."

Ông cụ Bắc Minh nhìn nụ cười xán lạn trên mặt cậu nhóc, ánh mắt chợt lóe lên, hình như đã lâu cháu trai ông đã không cười thoải mái như vậy nữa rồi.

Giang Tuệ Tâm thì lại bị nụ cười có lực sát thương kia của cậu làm cho trái tim mềm nhũn. Đã bao lâu rồi Trình Trình chưa từng vui vẻ như vậy chứ, là vì cô bé da đen kia sao?

Lần này, Giang Tuệ Tâm càng thêm tò mò: "Cháu ngoan của nội, nghe người làm nói tối qua con dẫn một cô bé người da den về nhà phải không? Cô bé đó đâu rồi, để cho ông bà nội nhìn thử xem nào."

"Nhưng ông bà nội phải đồng ý với con là không được bắt nạt bạn ấy. Bạn ấy là bạn thân của con, ba cũng đã đồng ý với con trước khi ra nước ngoài sẽ để bạn ấy làm bạn ở bên cạnh con. Hôm nay con sẽ dẫn bạn ấy đi chơi cho thỏa thích, các người không được ngăn cản con đấy. Có được không? Nếu được thì con mới cho ông bà gặp cậu ấy. Nếu không thì đời này con sẽ không để ý đến ông bà nữa, hừ!" Cậu nhóc núp trong khe cửa, cò kẻ mặc cả một phen trước mới bằng lòng mở cửa ra.

Nghe xong lời này, ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm không khỏi trợn mắt.

"Ha ha, nghe có vẻ Trình Trình nhà chúng ta rất xem trong người bạn nhỏ này nhỉ?" Giang Tuệ Tâm dở khóc dở cười nói.

Nhưng ông cụ Bắc Minh lại là người không kiên nhẫn: "Trình Trình đừng nghịch nữa, mau mở cửa ra để ông nội nhìn người bạn này của con có tư cách làm bạn với người kế thừa tương lai của nhà chúng ta không trước đã!"

Bắc Minh Chính Thiên và Bắc Minh Thiện không hổ là cha con, về vấn đề kết giao bạn bè của Trình Trình, họ lại giống nhau đến không ngờ.

Giống nhau đến nỗi khiến Trình Trình và Dương Dương chán ghét.

"Con không chịu. Các người không đồng ý con sẽ không mở cửa!” Cậu nhóc nép sau khe cửa, trề miệng rống lên: "Ông bà nội đáng ghét giống hệt ba! Nhẫn tâm đến nỗi đưa Trình Trình ra nước ngoài, còn không để Trình Trình kết bạn, Trình Trình nhất định sẽ chết vì cô đơn mất!"

Nói đến “từ chết” quả nhiên đã phạm vào kiêng kỵ của ông cụ.

Sắc mặt của ông cụ Bắc Minh cứng đờ, Giang Tuệ Tâm lắc đầu với ông cụ, ra hiệu ông đừng khiến Trình Trình khó xử.

"Được được được, ông bà nội đồng ý với Trình Trình, tuyệt đối sẽ không làm khó bạn của con được không?" Giang Tuệ Tâm mỉm cười thở dài, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Trình cứng đầu như thế.

"Ừm! Ông bà nội không được nuốt lời đó!" Lúc này cậu bé mới hài lòng gật đầu.

Sau đó, rụt đầu lại: “kẹt” một tiếng cửa bị mở ra hết.

"Tèng, téng, teng. Bạn da đen tốt của cháu long trọng ra mắt ông bà nội! Sáng chói mắt ông bà nội luôn! Ha ha."

Đi kèm với câu slogan quảng cáo kinh hoàng đã được đổi lời, lúc ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm nhìn người bạn nhỏ do cháu trai cưng của bọn họ dẫn ra, lập tức hai người sững sỡ ngay tại chỗ.

Chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nước da đen nhẻm, trên đầu đội mũ che nắng hình hoa nhí, lộ ra rất nhiều bím tóc xoăn tít, vừa nhìn đã biết đây chính là phong cách điển hình của những em gái da đen.

Trên sóng mũi còn đeo một cặp kính quê mùa, trên mặt đeo khẩu trang, trên người còn mặc chiếc váy dài màu đen đặc trưng phong cách của người da đen.

Lại còn mang một đôi găng tay.

Ai ngờ cháu trai trắng nõn đẹp trai như vậy lại kết bạn với một cô bé đen thui, thậm chí cậu còn dẫn về nhà.

Tuy không nhìn thấy hết gương mặt của cô bé này nhưng thật sự rất xấu, ít nhất làn da đen nhẻm kia cũng khiến người khác khó chịu, hai cụ quả thật là không thể diễn tả được.

"Trình Trình sao con bé lại đeo khẩu trang vậy?" Giang Tuệ Tâm nghi ngờ hỏi.

Truyện convert hay : Tuyệt Thế Kiếm Hồn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện