Bạch Điệp Quý vội chạy tới đỡ Tô Ánh Uyển, rồi tức giận trừng mắt với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Thiện, cậu say rượu rồi phát điên với phụ nữ à?”
“Điệp Quý, anh đừng nói thế...” Tô Ánh Uyển lách khỏi tay Bạch Điệp Quý, rồi nhanh chóng tới cạnh Bắc Minh Thiện, kéo tay anh lo lắng: “Thiện à, anh uống say rồi, để em đưa anh về.”
Bắc Minh Thiện uống say đến mức khuôn mặt đẹp trai của sưng phồng lên, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước khẽ híp lại, mơ màng vì say rượu, anh liếc nhìn Bạch Điệp Quý rồi cười nhạo: “Tôi phát điên với ai là quyền tự do của tôi! Sao thế, cậu đau lòng à? Cậu Bạch, chúng ta làm anh em nhiều năm như thế, mẹ kiếp cậu không phải một thằng đàn ông.”
Mắt Bạch Điệp Quý bỗng trở nên lạnh lẽo: “Cậu nói ai không phải đàn ông?!”
“Tôi nói cậu đó!” Bắc Minh Thiện cười khẩy, trong ánh mắt say khướt chứa đầy sự khinh thường: “Cậu luôn mồm nói tôi phải trân trọng Ánh Uyển, luôn miệng gọi cô ta là chị dâu, cậu tưởng tôi không biết, cậu thích cô ta nhiều năm rồi à? Cậu Bạch, cậu thật nhát gan, nếu năm đó cậu can đảm nói với tôi một câu, cậu thích cô ta, tôi sẽ không nói hai lời mà tặng cô ta cho cậu.”
Bốp! Bạch Điệp Quý bỗng vung nắm đấm, đánh mạnh vào khuôn mặt điển trai của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện bị đánh nên lảo đảo lùi về sau mấy bước, khóe miệng nhanh chóng chảy máu ra...
“Thiện...” Tô Ánh Uyển kinh ngạc thốt lên.
Mắt Bạch Điệp Quý bùng lửa giận: “Bắc Minh Thiện, uổng công tôi một lòng muốn tốt cho cậu, thế mà cậu lại nói ra mấy lời khốn nạn đó! Cho dù tôi thích Ánh Uyển, thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi! Năm đó chính cậu nói sẽ không phụ lòng phụ nữ nữa, cho dù cậu không kết hôn, cũng sẽ chăm sóc Ánh Uyển cả đời. Nhưng bây giờ thì sao? Vì một người phụ nữ chỉ yêu cháu trai cậu, cậu lại ghét bỏ Ánh Uyển, cậu là đàn ông cái thá gì?”
“Điệp Quý, anh đừng nói nữa!” Tô Ánh Uyển khiển trách.
Vừa nhắc tới người phụ nữ chỉ yêu cháu trai mình, mắt Bắc Minh Thiện bỗng bùng lên lửa giận.
Anh bỗng giơ nắm đấm lên, rồi đấm mạnh vào mặt Bạch Điệp Quý.
Bốp! Một nắm đấm không chút lưu tình đánh vào trán Bạch Điệp Quý.
“Cậu không nhìn thấy những gì báo chí đăng về tôi và Ánh Uyển à? Không thấy cả thế giới đều nói, công trình ‘Ánh’ đã trở thành tác phẩm kiến trúc lãng mạn nhất trên thế giới này ư, không thấy nhiều đôi mắt ngưỡng mộ đang nhìn chúng tôi à? Cậu còn muốn tôi làm thế nào mới không gọi là phụ lòng đây?”
Từng nắm đấm liên tiếp đánh vào người Bạch Điệp Quý.
Bạch Điệp Quý cũng không chịu thua mà ra đòn phản kích.
Rất nhanh hai người đã nhào vào đánh nhau...
Tô Ánh Uyển đứng bên cạnh khóc lóc: “Hai người đừng đánh nữa, Điệp... Điệp Quý... cầu xin hai người đừng đánh nữa...”
Nhưng hai người đàn ông đang bùng lửa giận này lại làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đấm đá nhau.
Bạch Điệp Quý vừa chống lại nắm đấm của Bắc Minh Thiện, vừa không chịu yếu thế hét lại: “Đúng đó! Cậu thì giỏi rồi, nổi tiếng rồi! Cả thế giới đều nghĩ cậu là đàn ông tốt vừa lãng mạn lại thâm tình! Nhưng cách hai ba ngày, cậu lại cùng các ngôi sao nữ nổi tiếng lên mặt báo, cậu bảo Ánh Uyển phải để mặt mũi đi đâu đây? Cậu vừa tập trung xây dựng hình tượng, lại vừa có cuộc sống vô cùng bê bối. Cậu nhìn dáng vẻ lúc này của cậu đi, hở tý là say mèm, Bắc Minh Thiên lạnh lùng cao quý ngày thường đâu rồi?”
Bốp! Lại một nắm đấm nữa, suýt nữa đã đánh gãy mũi Bạch Điệp Quý rồi.
“Tôi say mèm thì liên quan gì đến cậu? Cuộc sống yêu đương của tôi thì mắc mớ gì tới cậu?” Bắc Minh Thiện lạnh mặt, mỗi nắm đấm đều không hề lưu tình, như cảm xúc kiềm nén mấy tháng nay, đang không ngừng bộc phát trong từng nắm đấm này...
“Đã mười năm rồi! Bắc Minh Thiện, cậu hoang phí mười năm thanh xuân của Ánh Uyển rồi. Cậu còn muốn tiếp tục kéo dài bao lâu nữa?” Bạch Điệp Quý điên cuồng hét lên: “Người phụ nữ kia đã bỏ trốn cùng cháu trai Bắc Minh Diệp Long của cậu rồi, sao cậu còn không chịu thừa nhận sự thật này chứ? Cô ta đáng để cậu mượn rượu giải sầu mỗi ngày thế à? Sao cậu chưa chịu tỉnh ngộ, rồi nhìn cho rõ Ánh Uyển mới là người luôn ở bên cậu.”
Bốp! Bắc Minh Thiện liên tiếp đấm vào người Bạch Điệp Quý như đang phát điên vậy...
“Câm miệng! Tôi không thèm mượn rượu giải sầu vì cô ta! Cô ta là cái thá gì chứ? Cô ta yêu ai đi với ai thì mặc xác cô ta. Đừng nhắc đến người phụ nữ đáng chết đó trước mặt tôi...”
Bốp bốp bốp...
Hai người lại chấu vào đánh nhau.
Có lẽ hai người đàn ông đều uống rượu, bình thường đều kiềm nén buồn khổ trong lòng, giờ cuối cùng cũng được phát tiết trong cuộc ẩu đả này...
“Điệp... Điệp Quý... cầu xin hai anh đừng đánh nữa...” Tô Ánh Uyển ngồi bệch xuống đường khóc lóc, cô phải thừa nhận thế nào đây, hơn ba tháng qua, cho dù, Bắc Minh Thiện có ôm cô đứng trước ánh đèn sân khấu, rồi nói cho mọi người biết cô người phụ nữ anh yêu, thì cô cũng không cảm nhận được hai chữ ‘tình yêu’ đó... Thậm chí khi anh xoay người buông cô ra, anh còn đối xử lạnh lùng với cô hơn.
“Bắc Minh Thiện, hôm nay tôi phải đánh cho cậu tỉnh ngộ.”
“Vậy thì đánh thắng tôi trước rồi hẵng nói.”
Bốp, bốp...
Cuối cùng cuộc ẩu đả giữa hai người cũng kết thúc, khi Bạch Điệp Quý ngã xuống đất, hoàn toàn không bò dậy nổi.
Còn Bắc Minh Thiện thì người đầy vết thương, thở hổn hển, vì có men rượu nên mỗi nắm đấm lên người Bạch Điệp Quý đều như đang phát tiết, đánh rất tàn nhẫn.
Bạch Điệp Quý nằm trên mặt đất thở hổn hển, rồi ho hai tiếng, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: “Bắc Minh Thiện, cậu có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Cậu thừa nhận đi... chẳng qua là cậu bị người phụ nữ kia làm cho mờ mắt, còn Ánh Uyển mới đáng là người phụ nữ ở bên cạnh cả đời.”
Bốp! Bắc Minh Thiện bỗng đấm vào tường.
Chấn động đến mức làm Tô Ánh Uyển run lên, mặt đầy nước mắt: “Thiện... anh đừng làm Điệp Quý và mình bị thương nữa...”
“Ánh Uyển, em thấy rõ chưa? Người đàn ông mà em yêu mười năm, có từng sa sút tinh thần vì em không?” Bạch Điệp Quý bỗng cười lên: “Bắc Minh Thiện, cậu thừa nhận đi...”
“Cút!” Bắc Minh Thiện như giẫm phải mìn, gào thét lên: “Cút! Cút hết cho tôi...”
Anh chật vật chống đỡ cơ thể đầy vết thương của mình, rồi lảo đảo rời đi.
Ở phía sau, Tô Ánh Uyển khóc đến mức khàn cả giọng: “Đừng bỏ em mà Thiện, Thiện...”
Nhưng mặc kệ cô kêu gào thế nào, anh cũng làm như không nghe thấy, bóng lưng ngày càng
đi xa.
Bắc Minh Thiện say khướt ra khỏi hẻm phía sau quán bar, cơ thể lảo đảo đến mức suýt ngã mấy lần.
Men rượu đã lên đến não, cộng thêm trận ẩu đả với Bạch Điệp Quý khi nãy, giờ thể lực anh đã ngày càng cạn kiệt rồi.
Anh vừa lấy điện thoại trong túi ra, tính gọi Hình Uy tới đón mình, vừa đi ra khỏi con hẻm, nhưng sau khi móc mấy lần thì điện thoại bị rơi xuống đất.
Anh lảo đảo cúi xuống định nhặt nó lên nhưng bị một bàn tay đeo găng tay của phụ nữ nhanh chóng nhặt lên.
Anh sửng sốt theo phản xạ, định ngước mắt lên nhìn nhưng đầu óc bỗng choáng váng, cả người anh ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Trong nháy mắt, một giọng nói mềm mại nữ tính bỗng vang lên, anh cảm thấy có người đang dìu anh ở phía sau.
“Ai đó?” Anh vô thức hét lên, muốn né tránh theo phản xạ.
Đôi mắt say rượu mơ màng híp lại, như nhìn thấy trước mặt mình có một người phụ nữ đeo khẩu trang, nhưng anh không thấy rõ mặt, chỉ là lúc nhìn vào đôi mắt đó, anh bỗng sửng sốt.
Anh vô thức vươn tay định chạm vào người phụ nữ đó: “Là cô...”
Ai ngờ anh lại bị người phụ nữ đó né tránh, che che tránh tránh lẩm bẩm: “Anh nhận nhầm người rồi...”
Như sợ bị anh phát hiện, cô ta nhanh chóng thu tay lại, rồi xoay người vội vàng rời khỏi con hẻm.
Bắc Minh Thiện kiệt sức ngã xuống đất, cố gắng mở mắt ra, nhưng đầu óc ngày càng nặng nề, miệng còn lẩm bẩm.
“Hình Uy... Hình Uy, cậu nhìn thấy chưa? Ai nói cô ấy chết rồi? Cô ấy vẫn chưa chết... Tôi thấy cô ấy rồi... Mau đuổi theo cô ấy... mau đuổi theo đi...”
Cùng lúc đó, dưới bầu trời đêm nước Úc.
Cố Hạnh Nguyên đang thu dọn hành lý cho con trai, không hiểu sao tim lại nhói đau.
“...”
Thấy vẻ mặt hơi khác thường của cô, Vân Chi Lâm vội đi tới, khẽ dìu cô ngồi xuống giường: “Em sao thế? Có phải khó chịu chỗ nào không?”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, bảo anh đừng căng thẳng như thế: “Tôi không sao...”
Cô cũng không biết tại sao trong lòng mình lại dâng lên cảm giác đau lòng, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc bụng vẫn chưa nhô lên cao của mình: “Chi Lâm, có phải từ khi mang thai, em nhạy cảm lắm đúng không? Em luôn cảm thấy trong lòng hơi bất an... Ngày mai thật sự không xảy ra sự cố gì khi đi dự lễ trao giải của Trình Trình chứ?”
Vân Chi Lâm mỉm cười lắc đầu: “Bé ngốc, có anh ở đây rồi, em còn sợ gì chứ? Em đừng sợ rằng người nhà Bắc Minh sẽ đột ngột xuất hiện, một là vì Trình Trình đã cố gắng che giấu tin tức thằng bé đoạt giải rồi, nên giờ người nhà Bắc Minh vẫn chưa hay biết gì; hai là Bắc Minh Thiện... giờ hình như anh ta chỉ quanh quẩn các cô gái như bướm quẩn quanh bên hoa, vui đến mức quên cả trời đất, đâu còn tâm tư để lo con trai mình nữa.”
Con ngươi Cố Hạnh Nguyên co rút lại, đầu ngón tay hơi trắng bệnh.
Cô gật đầu đáp: “Có lẽ là do em nghĩ nhiều, có trời mới biết giờ em hận không thể bay tới bên cạnh Trình Trình, nắm bàn tay nhỏ của thằng bé, rồi đứng trước mặt thế giới nói, thằng bé là niềm tự hào của em, em luôn tự hào vì thằng bé...”
“Anh biết, nên nhiều lúc anh rất ngưỡng mộ Bắc Minh Thiện, vì anh ta có em, cả Trình Trình, Dương Dương, và em bé trong bụng nữa...” Vân Chi Lâm mỉm cười ôm vai Cố Hạnh Nguyên: “ Hạnh Nguyên, có lẽ giờ anh nói những lời này sẽ làm em cảm thấy đột ngột, nhưng anh chỉ muốn nói thẳng cho em biết, anh thích em, anh cũng không biết anh đã bắt đầu thích em từ khi nào nữa... Có lẽ là lúc lần đầu gặp em trong hành lang, hoặc là lúc biết em là mẹ Dương Dương... nhưng anh không ép buộc em làm gì hết, em cũng đừng cảm thấy áp lực, chỉ cần đối xử với em như người nhà, anh đã thấy mãn nguyện rồi.”
“...” Trong lòng Cố Hạnh Nguyên dâng trào, khóe mắt hiện lên màng nước, nhìn Vân Chi Lâm không nói nên lời.
“Ha ha, em sao thế? Bị thâm tình của anh làm cho cảm động à? Hay giờ em mới nhận ra, thật ra Vân Chi Lâm anh cũng phong lưu phóng khoáng, đẹp trai nho nhã, là một người đàn ông điển trai cực kỳ nổi bật, không hề thua kém Bắc Minh Thiện. Em đừng do dự nữa, mau tới hạ gục anh đi! Mau mau hốt anh đi...” Vân Chi Lâm bỗng nở nụ cười trêu ghẹo.
“Xì...” Cố Hạnh Nguyên nín khóc bật cười: “Vân Chi Lâm, anh tỏ tình đến mức bệnh hoạn như vậy, chỉ sợ trên đời này chỉ có mình anh người đàn ông kỳ lạ như anh thôi.”
“Hự...” Vân Chi Lâm ôm ngực: “Em có nghe thấy tiếng tim anh tan vỡ không... Vậy mà em lại nghĩ rằng lời tỏ tình của anh là bệnh hoạn. Nguyên Nguyên à, em tàn nhẫn với anh quá... hu hu...”
“Được rồi!” Cố Hạnh Nguyên cười mắng: “Anh mau giúp em thu dọn đồ đạc đi, ngay mai chúng ta còn bay sớm đến Sydney đó.”
“Tuân mệnh!”
Thấy Vân Chi Lâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Cố Hạnh Nguyên không khỏi thầm thở dài trong lòng... Giờ ngoài các con ra, trong lòng cô không dám nghĩ tới điều gì khác...
Cô đã phụ lòng Diệp Long rồi, giờ đối mặt với Vân Chi Lâm, cô càng cảm thấy bất lực hơn...
Thành phố A, trong nhà lớn nhà Bắc Minh, nắng vàng xuyên quan màn sương vào sáng sớm, đánh thức vạn vật.
Truyện convert hay :
Võ Thần Chủ Tể Tần Trần