Cố Hạnh Nguyên không hề phản đối, dù gì ngoại trừ mẹ mình ra, hai đứa trẻ cũng còn người lớn khác, chúng phải tiếp xúc với nhiều môi trường hơn nữa để có thể trưởng thành lành mạnh.
Huống hồ chi, cô không muốn Bắc Minh Thiện lấy hai đứa trẻ ra để trói buộc mình, điều đó không công bằng với hai con, bởi vì hai đứa con của cô không phải là công cụ để ai trói buộc ai!
Chỉ có điều, đột nhiên căn phòng thiếu hai bóng dáng quen thuộc, cô lại thấy không quen.
Thiếu đi giọng nói non nớt của Trình Trình và Dương Dương, cô sẽ cảm thấy căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Nhưng cô hiểu mình bắt buộc phải thích ứng với ngày tháng như thế này…
Anna gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy bị chồng cũ đeo bám, tạm thời không thoát ra khỏi hắn được.
“Hạnh Nguyên à, sắp đến năm mới rồi, chắc hẳn không đi được, hay là cô sang đây một chuyến đi? Cô nhóc ấy cứ khóc lóc đòi cô mãi…” Anna nói như thế.
Sắp đến năm mới rồi, nhà họ Bắc Minh đang bận rộn chuẩn bị tiệc, Trình Trình và Dương Dương phải ở nhà họ Bắc Minh để cúng bái tổ tiên.
Trong dịp năm mới, chắc hẳn sẽ không có thời gian gặp mặt hai cậu con trai của mình.
Thế là, sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Hạnh Nguyên quyết định bay sang Malaysia để thăm cô con gái nhỏ.
Lúc cô định đang chuẩn bị hành lý, đến vé máy bay cũng đã mua rồi, chuẩn bị ngày sẽ khởi hành đi Malaysia…
Bắc Minh Thiện đã biến mất một khoảng thời gian kể lần ngày đính hôn ấy, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, thế mà lại xuất hiện ngay thời điểm này!
Tách.
Tiếng chìa khóa vặn cửa.
Bắc Minh Thiện ngà ngà say xộc vào trong phòng ngủ của cô, anh chợt nhìn thấy cảnh tượng như thế này…
Cố Hạnh Nguyên vừa mới tắm rửa xong, cô quấn mình trong mền, mái tóc ướt mèm rũ sau vai. Cô cầm máy tính, đang sáng tác một quyển sách liên quan đến người đàn ông đê tiện.
Cô không biết rằng, bây giờ trông cô giống hệt như hoa sen, khiêu khích thần kinh của anh.
Làn da trắng nõn nà như sứ, mái tóc đen óng còn lóng lánh nước.
Gương mặt mộc ấy có đường nét đẹp đẽ, cô khẽ nhíu mày lại, đôi mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao thẳng, cánh môi duyên dáng thu hút tầm mắt của anh…
Khơi lên khát vọng chôn giấu trong cơ thể anh trong nhiều ngày nay…
Cô trừng mắt nhìn anh!
Rõ ràng là cô cảm thấy rất bất mãn với hành vi không mời mà đến của anh!
Thấy anh tự tiện dùng chìa khóa mở cửa nhà mình, ngọn lửa giận trong lòng cô bốc lên rừng rực.
“Đi ra ngoài!”, cô lạnh lùng gằn giọng rống lên.
Điều bất ngờ là Bắc Minh nhị lại chẳng nói gì, anh chỉ lùi về sau.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày lại thật chặt, đến bây giờ mới tập trung sáng tác.
Trên thực tế, quá trình sáng tác quyển sách này lại không suôn sẻ cho mấy.
Cô cố gắng không nghĩ đến Bắc Minh Thiện nữa, chỉ chăm chăm tập trung sáng tác quyển sách về người đàn ông đê tiện, không phải Bắc Minh Thiện không đê tiện, mà là vì cô không muốn phụ thuộc vào anh ta nữa.
Đến trong tư tưởng cũng không được!
Nhưng nào ngờ, chẳng bao lâu sau, người đàn ông vừa đi ra ngoài ấy lại mặt dày vào trong tiếp…
Lần này cơ thể của anh trần như nhộng, trên eo có vắt chiếc khăn lông nhỏ.
Mái tóc đen óng lòa xòa trước trán, vẫn còn đang nhỏ nước…
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên, cô nhìn chăm chú vào eo anh ta, đôi mắt khẽ híp lại, nóng rực như lửa đốt!!!
“Sao thế? Nhìn nơi này của tôi…không phải muốn nhìn anh em của tôi bên dưới lớp khăn đấy chứ?” Anh vẫn là Bắc Minh Thiện vênh vênh váo váo và kiêu ngạo như mọi khi!
“Bắc Minh Thiện!” Cố Hạnh Nguyên nghiến răng gằn giọng rống lên: “Không ngờ anh lại lấy khăn lông của tôi che chắn cậu em dơ dáy của anh à?!!”
Vẻ mặt chê bai của cô Cố đã khiến làm tổn thương lòng tự tôn của Bắc Minh nhị.
Anh bực bội nhíu mày lại, ra vẻ cậu em của tôi vẫn còn chưa chê bai khăn lông của cô đâu đấy, cô lại ghét bỏ nó à!
Anh lười không muốn nổi giận với cô, anh không tin cô có thể bò dậy kéo khăn lông đang quấn quanh eo mình xuống!
Nhưng nếu cô có giỏi thì cứ sấn lại đây, anh cầu còn không được…
Bắc Minh Thiện vừa đưa tay xoắn tóc, vừa đi thẳng đến chiếc tủ trên đầu giường của cô để tìm gì đó…
Nhìn hành vi của anh mà cứ ngỡ như anh mới là chủ nhân của căn phòng này vậy!
“Đồ khốn nạn! Anh cút đi cho tôi! Ai cho phép anh vào đây hả?”
Cô đột ngột ném máy tính sang một bên, bò lên chuẩn bị đuổi anh đi!
“Tìm thấy rồi!” Anh lấy máy sấy tóc từ trong ngăn tủ ra, phớt lờ vẻ phẫn nộ của cô, tự mình đi đến bên giường, cắm điện rồi nhìn cô, giọng nói của anh rất dịu dàng: “Buổi tối mà không sấy khô tóc thì dễ bị cảm lắm.”
Sau khi nói dứt lời, anh đẩy cô vào trong mền lại, một tay vén tóc cô lên, mở máy sấy, tiếng ù ù vang vọng khắp căn phòng…
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả! Cút đi! Tôi không ham gì hư tình giả ý của anh đâu!”
Cô giơ tay lên đẩy mạnh anh ra.
Nhưng đến lọn tóc dài quấn trong ngón tay anh cũng lại kéo theo, khiến cô đau đớn.
“Hạnh Nguyên, đừng kiếm chuyện anh nữa…” Anh kiên nhẫn tiếp tục sấy tóc cho cô.
Lòng bàn tay rộng lớn của anh cầm từng lọn tóc đen óng của cô, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
“Kiếm chuyện?” Cô ngạc nhìn đến nỗi nâng cao giọng lên: “Ai kiếm chuyện với anh hả? Là anh đột ngột chạy đến kiếm chuyện với tôi mới đúng chứ?! Đồ khốn nạn, đừng đụng vào tóc tôi…”
Cô vẫn tiếp tục vẫy vùng, tóc tai cô dần trở nên rối bù trong lúc giẫy giụa.
Anh sầm mặt xuống, thở dài khe khẽ nhưng vẫn không bỏ máy sấy tóc xuống, chỉ đanh giọng lại: “Đã hủy bỏ đính hôn rồi, cô vẫn còn giận sao?”
Cô cười lạnh: “Tôi có gì để giận kia chứ? Bắc Minh Thiện, anh bớt dát vàng lên mặt mình đi! Anh thích đính hôn với ai cũng là chuyện của anh, đừng kéo tôi vào!”
Anh khựng lại đôi chút, giọng nói trở nên khà khàn: “Đừng vì hờn giận anh mà đồng ý lời cầu hôn của Vân Chi Lâm…Hạnh Nguyên, những gì anh ta có thể cho em thì anh cũng có thể cho em được vậy! Em là của anh…”
“…” Cô thật sự phục cái tên điên này rồi! Cố Hạnh Nguyên mím môi, không muốn nói tiếp về chủ đề này.
Bởi vì những thứ anh ta cho đều là những thứ mà cô chẳng cần!
Mà thứ cô cần, anh ta lại có cho được đâu.
Trong căn phòng chỉ còn sót lại tiếng máy sấy tóc.
Cố Hạnh Nguyên và Bắc Minh nhị đấu đá với nhau N hiệp, sau khi thất bại dưới nanh vuốt của anh ta, cô bèn từ bỏ việc đấu sức với người đàn ông hung hãn này!
Cho dù cô có mong mỏi mình có được siêu năng lực để tát chết đồ điên này như thế nào đi chăng nữa, nhưng đây là một xã hội tàn khốc, siêu năng lực vĩnh viễn chỉ có thể hóa thành hiện thực trong phim ảnh và tiểu thuyết mà thôi…
Ong ong ong.
Luồng hơi ấm áp thổi ra từ máy sấy lướt qua tóc của cô, cuốn bay những giọt nước trên
tóc cô đi…
Hình ảnh này bình yên đến đáng sợ.
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, đây là lần đầu tiên cậu hai Bắc Minh Thiện hoàn hảo cầm máy sấy để sấy tóc cho một cô gái!
Điều quan trọng là: trên người Bắc Minh nhị, ngoại trừ chiếc khăn thêu dâu tây quấn quanh eo ra thì chẳng còn gì khác cả…
Đến mờ ám, cũng mờ ám đến lạ lùng…
Cố Hạnh Nguyên cố gắng nói với chính mình đừng quay đầu nhìn người đàn ông đáng ghét ấy nữa!
Nhất là tầm mắt của cô không thể dán trên chiếc khăn thêu dâu tây quấn quanh eo anh ta được!
Cho dù chiếc khăn dâu tây ấy là cô mới vừa mua về, mới dùng chưa được ba ngày!
Không ngờ bị anh ta lấy đi che chắn cậu em!
Thật, quá, quắt, lắm!
Bắc Minh Thiện thấy cô im lặng một hồi lâu, anh nhíu mày lại, đôi môi xinh đẹp mấp máy…
“Hạnh Nguyên, sắp đến tết rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Tư Trình và Tư Dương là cháu trai, đến tết cần phải về nhà họ Bắc Minh, đây là thông lệ của nhà họ Bắc Minh. Hết tết thì anh lại bảo chúng nó sang chơi với em nhé?”
Đây cũng xem như là anh đã thỏa hiệp rồi.
Một mặt, anh không hy vọng mối quan hệ với cô xấu dần đi.
Dù gì vào cái ngày đính hôn của anh, trong khoảnh khắc cô chấp nhận lời cầu hôn của Vân Chi Lâm, anh thật sự muốn bóp chết người phụ nữ ấy!
Cô coi anh là người chết à?
Anh cưới Phỉ Nhi và cô cưới Vân Chi Lâm là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn!
Có thể trộn chung lại sao!
Một mặt khác, đúng là anh muốn trói buộc cô thật, có con ở đây thì cô sẽ rất bận rộn, không còn thời gian để nghĩ đến người đàn ông khác nữa!
Cố Hạnh Nguyên cười lạnh: “Thế phải cảm ơn tổng giám đốc Bắc Minh rồi!”
Anh vuốt ve mái tóc dài của cô, rồi tức giận nhìn vào vùng sau gáy Cố Hạnh Nguyên.
Chuyển đề tài, hỏi về chuyện khác: “Hạnh Nguyên, trong hai năm nay, em và Mạc Cẩm Thành luôn ở bên nhau sao?”
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, cô vẫn ráng nhịn khi Bắc Minh Nhị vò rối tóc mình…
Ối…
“Nhẹ chút!” Cô lầm bầm: “Liên quan gì đến anh?
Cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Một hồi lâu sau, anh tắt máy sấy tóc đi, tiếng ong ong ong cũng ngừng lại.
Cô sờ mái tóc đã được sấy khô, vội vàng quay người lại trừng mắt nhìn anh!
“Mạc Cẩm Thành không phải là người tốt! Cô tránh xa ông ta ra một chút!” Anh nhíu mày.
Nghe thấy thế, cô nhíu mày lại trong vô thức, nhưng khóe miệng lại nhanh chóng nhếch lên, nở nụ cười mỉa mai…
“Ông ấy không phải là người tốt, thế ai là người tốt? Anh sao? Cậu hai Bắc Minh?”
Thấy cô châm chọc mình, Bắc Minh Thiện vứt bừa máy sấy tóc lên trên ngăn tủ đầu giường của cô.
Anh bò lên giường, kề sát lại gần gương mặt của cô như một con báo, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào con mồi trước mắt.
Thấy cô bắt đầu quay mặt đi, anh nhếch môi nở nụ cười gian xảo nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ giận dữ.
“Tôi có phải là người tốt hay không không quan trọng, quan trọng là tôi là người đàn ông của em!”
Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy một luồn không khí nóng bỏng phả vào mặt mình.
Cô kéo cao chiếc mền lên trong vô thức, cơ thể lùi ra sau, đề phòng anh như đề phòng sói vậy: “Hứ! Chi Lâm mới là người đàn ông của tôi!”
Câu nói Chi Lâm này đã đạp trúng bãi mìn của anh!
Cơ thể của anh lại sấn đến gần cô, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
“Tôi nói lại một lần nữa, ai muốn đụng đến em, trừ phi bước qua thi thể của tôi!” Anh vừa dứt lời, ánh mắt híp lại, toát ra vẻ nguy hiểm.
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi khí lạnh trước khí thế của anh.
Cái tên này lại nổi cơn điên, tuyệt đối không thua kém gì phần tử khủng bố!
Cô không thể đầu hàng trước anh ta vào lúc này được, cho dù có thể vạn kiếp bất phục.
“Anh nghĩ anh là ai hả? Ngoại trừ là ba của Trình Trình và Dương Dương ra, chúng ta còn có quan hệ gì khác sao?”
“Ha…” Anh cười gian, cơ thể cao ráo của anh chui vào trong mền của cô, chiếc khăn dâu tây quấn quanh eo lỏng ra như muốn rớt: “Hai chúng ta không chỉ có quan hệ như thế này một lần, tôi cũng không ngại làm thêm lần nữa đâu, để khơi gơi ký ức của em dậy…”
“Anh đúng là đồ vô liêm sỉ!” Cô gắt gỏng, bắp thịt toàn thân đều cứng đờ, bắt đầu lùi dần về sau: “Tôi cảnh cáo anh, Bắc Minh Thiện, nếu như anh dám làm bậy thì ngày mai tôi sẽ đi báo cho vợ chưa cưới của mình biết!”
Ba chữ ‘vợ chưa cưới’ vừa mới thốt ra, khiến cho đồng tử của anh co rút lại.
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng phát hiện ra câu nói này hoàn toàn không thể cản anh lại được.
Anh sầm mặt xuống, hoàn toàn không ngừng tấn công. Bây giờ anh đã ép cô ra đến mé giường, gần như không còn đường để lùi nữa.
“Quên đi, tôi đã hủy bỏ đính hôn vì em rồi. Bởi thế tôi không hề có vợ chưa cưới.”
“Thế, thế anh sớm muộn gì cũng sẽ cưới cô ta! Không có người phụ nữ nào chịu cho người đàn ông của mình bắt hai tay đâu! Trừ phi anh ta không yêu cô ta!”
Hôm ấy, cô vẫn còn nhớ như in hình ảnh Phỉ Nhi ở ngất đi.
Cho dù không tổ chức nghi thức đính hôn, nhưng ai cũng đã thừa nhận Phỉ Nhi chính là vợ chưa cưới của anh ta.