Đảo mắt liền nhìn thấy người bên cạnh đang ngủ yên, áo choàng tắm phía trước đã hơi mở ra, lộ ra bán câu trắng nõn mềm mại, xuân sắc vô biên...
Trí nhớ của anh phục hôi ngay lập tức!
Dường như đã có một đêm ngon giấc, khi tỉnh dậy, giấc mơ đã trở thành sự thật.
Người phụ nữ mà anh nghĩ đến suốt hai năm nay cuối cùng cũng tỉnh dậy trong vòng tay anh vào ngày đầu năm mới này...
“Ưm..” Cô khẽ hừ nhà một tiếng, hàng mi cong cong khẽ rũ xuõng, dân dân tỉnh giấc.
Ngay trước khi cô mở mắt——
“Chào buổi sáng”
Một giọng nói trâm ấm lướt qua tai cô, rôi hai cánh môi mêm mại bao phủ lấy cô.
“Ưm..”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ!
Mở mắt ra, cô bị một gương mặt đẹp trai phóng đại làm cho sửng sốt.
Phải mất một lúc lâu, cho đến khi cô gần như bị anh làm cho ngạt thở, sau đó cô mới cố gắng đẩy anh ra, thở hổn hển: “Anh... anh..."
Ký ức đã kéo cô về thực tại.
Cô suýt quên mất, cuộc hôn nhân thay thế đã bắt đầu từ ngày hôm qua...
“Này..” Trong giây tiếp theo, cô nhận ra mình gần như treo trên người anh như một con bạch tuộc, xúc cảm thô sáp ở chân khiến má cô đỏ bừng ngay lập tức.
Cô vội vàng thu chân lại, từ trên giường ngôi dậy.
Xoa xoa hai bên thái dương bị đau, thấp giọng khiển trách: “Thật chẳng quen gì cả..”
Sau đó anh ngồi dậy, ôm lấy cô từ phía sau, quét môi qua cổ cô, thì thầm mơ hồ: “Ngủ thêm vài lần nữa sẽ quen..”
“Xoet!” Mũi cô thở ra một tiếng, vùng vây khó chịu: “Ngủ nhiều lần cũng không quen được!”
Reng reng reng——
Một hôi chuông vang lên.
Theo phản xạ, cô đứng dậy, đi đến quầy, lấy điện thoại trong túi ra——
Hóa ra là điện thoại của Tam Trúc Bang!
Cô liếc nhìn Bắc Minh Thiện, nhấn nút trả lời.
“Alo, cô Cố sao? Ông Mạc của chúng tôi muốn mời cô và anh Bắc Minh đến dinh thự, có tiện không ạ?”
Cô nghĩ đến viên kim cương Mật Ái không thể tháo rời: “Xin hỏi Bà Mạc cũng ở đó sao?”
“Phải, Bà Mạc cũng về rồi. Bà ấy nói, hy vọng cô sẽ mời anh Bắc Minh đi cùng”
Cố Hạnh Nguyên căn môi: “Chuyện này tôi không chắc lắm, nhưng hãy nói với Ngài Mạc và Bà Mạc, tôi sẽ đi”
“Vâng.
Cúp máy, cô liếc nhìn Bắc Minh Thiện.
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói hai chữ Bà Mạc, vẻ mặt người đàn ông lo lắng.
Anh nhấc chăn đứng dậy khỏi giường, mặc quân áo vào, không nói một lời nào.
Cô do dự, vừa mới mở miệng: “Chuyện đó...
“Không đi!” Đã bị anh lạnh lùng ngắt lời.
Cô nhướng mày, tên này nói trở mặt là trở mặt luôn sao?
“Này, anh đừng như vậy được không? Nói thế nào đi nữa thì dị Như Khiết cũng là mẹ của anh!”
“Im ngay!” Giọng anh rất lạnh: “Mẹ tôi đã chết từ lâu rôi!”
“.." Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm bóng lưng kiên cường của anh, hít một hơi thật sâu: “Anh chắc biết thân thế của tôi, tôi khao khát một người mẹ, nhưng tiếc răng không biết ai là mẹ tôi, nhưng anh thì sao? Anh rõ ràng có mẹ, nhưng anh coi bà ấy như đã chết...”
Lưng anh cứng đờ, nhịn không được quay đầu nhìn cô, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.
Không nói gì.
Cô tiếp tục: “Bắc Minh Thiện, anh đã nói tôi phải làm đúng nghĩa vụ của một người vợ trong tháng kết hôn này, vậy anh cũng nên làm đúng nghĩa vụ
của một người chông đi chứ?”
“.” Anh sững người một lúc, rôi đảo mắt, nhíu mày.
“Ba Mạc là ba đỡ đầu của tôi, vì tôi đã trở vê Sabah, vê tình vê nghĩa cũng nên chúc Tết ông ấy. Còn anh, nên đi với tôi!”
Cô không biết tại sao Bắc Minh Thiện lại ghét dì Như Khiết đến vậy, nhưng cô chỉ hiểu một điều, đó là khi dì Như Khiết nhắc đến anh, bà đã bật khóc...
”... Anh im lặng, khẽ nhíu mày.
Cô giơ ngón áp út đeo nhẫn kim cương lên: “Chẳng phải anh đã nói là lấy thứ này để cưới em làm vợ sao? Vậy bây giờ, người vợ là em đây, em yêu câu anh đi cùng em đến nhà của ba Mạc, được không?”
“.." Có lẽ chính chiếc nhẫn kim cương đã chạm vào một sợi dây trong tim anh, anh rung động.
“Còn nữa, chiếc vòng cổ kim cương Mật Ái của dì Như Khiết thì sao? Hình Uy nói anh đã nhặt về, lát nữa mang theo trả lại cho dì Như Khiết..”
“Ném rồi!”
“Hả?” Cô rõ ràng là không phản ứng kịp: “Ném cái gì?”
“Anh nói anh đã ném chiếc vòng cổ bị hỏng đó đi một lần nữa rồi!”
“." Cô giật mình, cắn chặt môi, một lúc lâu mới gâm lên: “ Bắc Minh ngu đần, anh đã nhặt vê, tại sao lại vứt đi? Anh ăn no rỗi việc à! Anh còn không đưa lại cho tôi?”
Anh trừng cô với khuôn mặt lạnh lùng...
Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước nhà Mạc Cẩm Thành.
Đây là một ngôi nhà vườn mang đậm phong cách Truyền thống.
Các vệ sĩ hùng hậu ở khắp mọi nơi.
Mặt Bắc Minh Thiện vẫn căng thẳng, tắt máy, nhàn nhạt nói hai chữ: “Tới rồi”
Cố Hạnh Nguyên tháo dây an toàn, câm túi và hộp quà lên, định mở cửa nhưng nhìn thấy Bắc Minh Thiện vẫn bất động: “Này, đến nơi thì xuống xe thôi”
“Em đừng một tấc lại tiến một thước!” Anh nghiến răng, giọng điệu lạnh lùng.
Cô thực sự phục gã khó tính này: “Cũng đã đến cửa nhà rồi, tại sao lại không chịu vào?”
“Em, nghe đây!” Lời anh nói ra khỏi kẽ rằng: “Anh đưa em đến đây, đã là giới hạn của anh rồi! Đừng nghĩ anh sẽ bước vào đó! Hoặc là em mau đi vào, hoặc là anh lái xe quay đầu rời đi!”
Nói xong, anh lại lập tức nổ máy!
“Được được được! Sợ anh rồi!” Cô mở cửa xe: “Anh có thể chờ em không?”
“.." Anh liếc cô một cái, vẫn bình tĩnh, ánh mắt dịu lại.
Sau đó, anh khẽ gật đầu.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi xe.
Dưới sự dẫn dắt của các thành viên của Tam Trúc Bang, cô bước vào sân cổ kính này.
Cô thực sự chỉ đến đây hai hoặc ba lần.
Lần nào cô cũng bị phong cách đơn giản và thanh lịch của ngôi nhà này thu hút.
Ở đây, hương thơm của đàn hương thoang thoảng khắp nơi, thấm vào ruột gan...
Khiến người vô thức chậm lại, tận hưởng sự yên tĩnh trong lành và thanh lịch này.
Không thể tin được, đây thực sự là nhà của thủ lĩnh Tam Trúc Bang...
“Cô Cố, ông Mạc đang đợi cô ở sân sau”
Ngoài sân, Bắc Minh Thiện ở trong xe một mình, châm thuốc.
Lông mày bình tĩnh, bực bội không yên...
Xoa xoa thái dương đau nhức của mình, anh điên rôi mới đưa cô đến đây!
Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng ở phía trước không xa, dừng lại trên người những tên đang lén lút...
Mạc Cẩm Thành là thủ lĩnh của Tam Trúc Bang, việc bị trả thù ở khắp mọi nơi là chuyện thường.
Chỉ là liên can gì
tới anh?
Với điếu thuốc trên ngón tay, anh đảo mắt, tiếp tục hút một cách lạnh lùng...
Điện thoại đổ chuông.
Hình Uy gọi——
“Chủ nhân, Ông nhà vừa gọi cho tôi hỏi có phải anh đến Sabah rồi không?”
Lông mày của Bắc Minh Thiện chùng xuống: “Ai nhiều chuyện vậy?”
“Nghe nói là hai tiểu thiếu gia..” Hình Uy nói: “Ông cụ còn nói, anh đến Sabah để điều tra cái gì? Còn hỏi..”
“.." Những ngón tay của anh dừng lại: “Hỏi gì?”
“Hỏi có phải bà Như Khiết chưa chết không...”
“Đồ khốn! Chuyện xảy ra năm đó không phải ông ấy biết nhiêu hơn ai hết sao?” Bắc Minh Thiện mặt lạnh thốt ra: “Nói với ông ấy, bà ta chết rôi!”
“.. Vâng”
Anh nhíu mày, không muốn thảo luận chuyện Dư Như Khiết, thuận miệng hỏi: “Chuyện của Anna thể nào rôi?”
“Đã xong xuôi. Đối phương đã ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng vẫn chưa giao cho cô Anna”
“Ừm. Để ngăn chồng cũ tìm cách trả thù, anh cử người đi xử lý đi”
“Hiểu rồi, chủ nhân”
Bắc Minh Thiện im lặng một lúc rồi nói: “Đi nói với ông ấy, tôi đến Sabah không liên quan gì đến người phụ nữ đó, bảo ông ấy không nên nghĩ nhiêu!”
“Vâng” Hình Uy biết, trong nhiều năm qua, Ông Bắc Minh luôn nghĩ bà Như Khiết đã chết. Thậm chí, nhà họ Dư cũng nghĩ bà Như Khiết đã chết.
Nhưng họ đều biết mối quan hệ giữa Mạc Cẩm Thành và bà Như Khiết hồi đó, nên việc lão gia tử nghi ngờ cũng không có gì đáng ngạc nhiên: “Ngoài ra, lão gia tử hỏi khi nào anh sẽ về nhà?”
“Chưa chắc lắm.."
Giọng Bắc Minh Thiện vẫn chưa dứt xuống, đột nhiên ---
Pằng!
Một tiếng súng sắc bén cắt ngang sự yên tĩnh!
Không hề cảnh báo trước!
Gây sốc lòng người!
Anh chợt nhớ tới vài bóng dáng lén lút vừa mới bắt gặp, thần kinh căng thẳng!
“Chủ tử..” Rõ ràng Hình Uy cũng nghe thấy, rất ngạc nhiên.
Đôi mắt của Bắc Minh Thiện lập tức đóng băng: “Không sao! Tôi sẽ đi xem!”
Nói xong anh vội vàng bước xuống xe.
Gân như không một chút do dự, anh lao vào sân với tốc độ cực nhanh——
Một thoáng hoảng sợ thoáng qua trong tim anh.
Anh sợ người bị bắn sẽ là Hạnh Nguyên...
Sân sau.
Mạc Cẩm Thành mang theo một khẩu súng ngắn, viên đạn vừa được nhả ra——
Đột nhiên,
“Thưa anh, anh không được vào!”
“Cút rat”
Cùng với một tiếng gâm, khuôn mặt của Bắc Minh Thiện lọt vào mắt Cố Hạnh Nguyên...
Mạc Cẩm Thành khó hiểu nhướng mày, một nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi.
Người phụ nữ thanh lịch bên cạnh Mạc Cẩm Thành tái mặt...
“Bắc Minh Thiện ngu ngốc! Sao anh lại vào đây?” Cố Hạnh Nguyên có chút kinh ngạc, vị này không phải chết cũng không chịu đi vào sao?
Bắc Minh Thiện rất ngạc nhiên!
Liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên vẫn bình an vô sự, lông mày nhíu chặt.
Mà Mạc Cẩm Thành cầm trên tay một khẩu súng ngắn, hướng vê mục tiêu cách đó mười mét.
Chết tiệt!
Hóa ra họ đang tập bản súng!
Anh co giật miệng, thốt ra một cách khó nhọc: “Không sao, anh đi đây!”
Nói xong, anh quay người bỏ đi.
“Này! Sao anh lại rụt rè như vậy chứ! Đến thì đến thôi!” Cố Hạnh Nguyên vội vàng nắm lấy cánh tay anh kéo thật chặt: “Nhìn này, dì Như Khiết cũng ở đây...
Thân thể Bắc Minh Thiện căng thẳng, lông mày nhíu sâu, nghiến răng nghiến lợi gâm lên với Cố Hạnh Nguyên: “Buông tay! Em không đi thì anh đi!”
Lúc này, Dư Như Khiết đang đứng một bên, run rẩy.
Đôi mắt anh thậm chí còn không nhìn Dư Như Khiết!
Trong giọng nói của anh có một chút bất mãn, nếu không phải vì lo lắng cho người phụ nữ không tim không phổi như Cố Hạnh Nguyên, anh cũng sẽ xông vào thế này!
“Không cho anh đi!” Cố Hạnh Nguyên cố chấp giữ lấy anh, vẻ mặt ăn thua đủ nhìn anh: “Anh có biết dì Như Khiết mong chờ anh đến đây hơn 20 năm không? Vất vả lắm mới gặp mặt một lần, lại muốn đi?”
Chỉ e là lân này nếu anh rời đi, đời này anh sẽ không bao giờ đến Sabah nữa!
“Im ngay!” Anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng chỉ hận không thể xé nát người phụ nữ, ỷ anh cưng nựng cô, bây giờ cô chuẩn bị cưỡi lên đầu anh sao?: “Chuyện của tôi không cần em lo!”
Cô cũng khó chịu, bất ngờ hất tay anh ra: “Vậy anh đi đi! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Có những người chỉ hận không thể nhận mẹ của họ, nhưng anh thậm chí lại còn không nhận mẹ của mình!” Cô tức giận nói, quay người bước đến bên cạnh Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, đừng quan tâm đứa con trai bất hiếu này, chúng ta uống trà tiếp đi”
“Mẹ nó, ai là con trai bất hiếu!” Bắc Minh Thiện trâm giọng hét lên: “Mẹ tôi đã mất cách đây hai mươi năm rồi! Ngày giỗ năm nào tôi cũng vê dâng hương cho bà ấy đúng giờ, mẹ nó, ai là người bất hiếu?”
Trong phút chốc, bầu không khí ngưng tụ!
Khuôn mặt của Dư Như Khiết tái nhợt không còn chút máu.