Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện thô lỗ kéo đi, cô không cam lòng oán trách: “Bắc Minh Thiện, anh kéo tôi làm gì!
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm thấy anh rôi! Tôi muốn về nhà ngủ...”
Anh kéo cô ra khỏi hộp đêm.
Anh mở cửa xe từ xa, rồi nhét cô đang vùng vẫy vào ghế lái.
“Tôi uống rượu rồi, cô lái xe đến bệnh viện trung tâm đi!”
Sau đó anh ngồi vào ghế lái phụ, đóng cửa xe lại.
Lập tức, trong xe tỏa ra nồng nặc mùi rượu xen lẫn một cảm xúc kỳ lạ nào đó giữa hai người.
Suốt dọc đường, xe chạy chòng chành, sượt chỗ này một tẹo, và chỗ kia một chút mới tới được bệnh viện trung tâm thành phố A.
“Đến rồi!” Cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của Bắc Minh Thiện lạnh lùng, thâm trầm như ma cà rồng.
Anh im lặng một lát mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Hạnh Nguyên, rốt cuộc cô có bằng lái không thế?”
“À... tôi có bằng lái nhưng... Cô rụt vai, liếc nhìn đầu xe hơi bốc khói, mỉm cười xin lỗi: “Trước giờ tôi chưa từng lái xe trên đường...
Dường như có ba con quạ bay ngang phía trên đỉnh đầu anh.
“Mẹ kiếp!” Sự bình tĩnh mà trước giờ anh luôn lấy làm kiêu ngạo gần như sụp đổ: “Cô không biết lái sao không nói sớm! Đầu cô là óc heo à, chuyện này cũng có thể lấy ra đùa được...”
“Này, anh đủ rồi đó!” Cố Hạnh Nguyên tức giận ngắt lời anh: “Mẹ nó, tôi cũng có lòng tự trọng của mình nhé! Tôi đã lái xe cho anh mà anh còn xét nét này nọ, có giỏi thì anh tự lái đi!”
Câu nói của cô đã chọc anh tức gần chết. Cơn say làm anh choáng váng đầu óc, hai bên thái dương như bị hàng ngàn
mũi kim đâm vào, đau nhói. Anh khẽ thở dài, giờ Huyền Kim đang nằm trong viện, anh không còn tâm trạng cãi nhau với cô.
Anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Cô xuống xe đi, theo tôi vào trong.”
“Cái gì?” Cố Hạnh Nguyên không vui, nằm trên vô lăng không nhúc nhích: “Tôi không phải người nhà anh, tôi không muốn đi, tôi muốn vê nhà ngủ!”
Bắc Minh Thiện xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng nhìn cô: “Đây là mệnh lệnh, không phải hỏi ý kiến! Cô không có quyền từ chối!”
Nói xong, anh vươn tay ôm eo cô, mạnh mẽ kéo cô xuống xe, dọc đường đi cô luôn giấy giụa: “Tôi không muốn đi!
Không muốn đi... Nhưng cuối cùng Bắc Minh Thiện vẫn kéo cô tới phòng bệnh...
Phòng bệnh yên tĩnh đến lạ thường.
Cố Hạnh Nguyên rất không tình nguyện đi theo sau anh, cô co rúm người lại, không dám lên tiếng.
Bắc Minh Chính vừa thấy Bắc Minh Thiện cơn giận vừa mới nguôi ngoai liền bộc phát: “Thằng khốn! Cuối cùng mày cũng chịu tới đây rồi à? Mày xem Huyền Kim bị mày hành hạ thành bộ dạng gì!” Ông chỉ vào phòng bệnh cách ly trong tấm kính, hét lên: “Mày bảo tao phải ăn nói thế nào tổng giám đốc Bùi đây? Là con trai ngu dốt của tôi hại vợ chưa cưới của mình tự sát à!”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy thì chấn động.
Cô lén lút nhìn vào trong tấm kính từ phía sau Bắc Minh Thiện...
Hóa ra người con gái đang dựa vào thành giường bệnh với sắc mặt trắng bệch, thậm chí bên khóe mắt còn đọng
nước mắt, chính là Bùi Huyên Kim, con gái chủ tịch thành phố? Xem ra, lại là một trường hợp tự sát vì tình?
Chậc chậc, vì một tên khốn như Bắc Minh Thiện có đáng không?
Không biết tại sao, khi nghe tin Bùi Huyên Kim là vợ chưa cưới của anh, trong lòng cô hơi khó chịu.
“Được rồi, Chính, con trai cũng về đây rồi, ông để bọn trẻ tự giải quyết đi, đừng cằn nhằn nữa” Giang Tuệ Tâm dịu
dàng nói, dễ dàng xoa dịu cơn giận của Bắc Minh Chính.
Cố Hạnh Nguyên không khỏi tò mò nhìn người phụ nữ bên cạnh ông Bắc Minh.
Khí chất bà ấy tao nhã, thùy mị, vừa nhìn đã biết phu nhân của một gia đình giàu có.
Chẳng lẽ bà ấy là mẹ Bắc Minh Thiện?
Giang Tuệ Tâm cũng nhìn Cố Hạnh Nguyên, lịch sự gật đầu với cô, rồi nói với anh: “Thiện, con vào đó xem thử đi. Từ lúc con bé tỉnh lại vẫn không chịu ngủ, đợi con tới đấy. Con vào khuyên nhủ con bé đi, đừng kích động con bé nữa.”
Anh liếc nhìn Bùi Huyền Kim, rồi nhíu mày theo bản năng.
“Dì Tâm, tôi biết mình nên làm gì, dì với ba về nghỉ ngơi trước đi.”
Dì Tâm?
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải mẹ ruột Bắc Minh Thiện ư?
Trong phòng bệnh cách ly.
Bùi Huyền Kim lặng lẽ dựa vào thành giường, khuôn mặt vốn sáng sủa động lòng người lúc trước, giờ đã trắng bệch đến đáng thương.
Khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo, nhưng lạnh lùng đến mức khiến người khác sợ hãi của Bắc Minh Thiện.
“Thiện... cuối cùng anh cũng tới gặp em rồi!” Bùi Huyên Kim vừa lên tiếng đã chảy nước mắt.
Anh đứng cách giường bệnh một mét, thân hình cao lớn như một bức tượng, lặng lẽ đứng im đó, sự lạnh lùng vô tình của anh đã ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
“Thiện... Anh bắt đầu chán ghét em rồi ư?” Bùi Huyên Kim khóc lóc, nhìn anh với ánh mắt tủi thân nói: “Anh ghét em
đến mức nghe điện thoại của em rồi, biết rõ em sẽ cắt cổ tay tự sát, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, không quan tâm đến em ư....
Cố Hạnh Nguyên co rúm trong góc tường, lặng lẽ thở dài.
Cô không hiểu tại sao Bắc Minh Thiện cứ nhất quyết kéo cô vào, thậm chí còn kéo vào phòng cách ly, chẳng lẽ chỉ để cô xem chuyện tình yêu bi quan sống chết của hai người à?
Hóa ra cuộc gọi anh nhận được tối qua là của Bùi Huyền Kim, nói mình sẽ cắt cổ tay tự sát!
Thế mà khi nghe máy xong, anh vẫn hờ hững không động lòng, như thể việc tự sát mà Bùi Huyền Kim nói, chỉ đơn giản
như nói thời tiết hôm nay khá đẹp.
Cô bỗng đồng cảm với Bùi Huyền Kim, thân là con gái chủ tịch thành phố A, chỉ cần cô ta nháy mắt, e là số đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp hàng từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc!
Hà cớ gì phải đau khổ yêu một người máu lạnh vô tình như Bắc Minh Thiện chứ?
“Thiện... rốt cuộc em không tốt chỗ nào, em sẽ thay đổi, được không? Anh muốn em làm gì, anh mới chấp nhận em đây Thiện?”
“Không cân đâu, Huyền Kim, cô từ bỏ đi.” Bắc Minh Thiện bỗng mở