Diễn xuất như thế, ăn cơm cũng như vậy,theo thói quen của Dương Dương nếu đổi lại là trước đây, cậu nhất định sẽ rất tức giận, sau đó xoay người rời đi. Nhưng mà cậu lại không làm như vậy, cậu lựa chọn thử và tận hưởng nó như một loại hạnh phúc gia đình.
Bây giờ, anh lại đưa Cố Hạnh Nguyên và bọn trẻ đến khu vui chơi trẻ em..., anh chính là đang làm nghĩa vụ của một người Ba.
Tuổi thơ Bắc Minh Thiện chưa từng được đến khu vui chơi trẻ em, hiện giờ tuổi thơ của Trình Trình cũng giống như vậy.
Việc anh bây giờ cần làm, chính là bù đắp tuổi thơ cho bọn nhỏ, không thể để bọn nhỏ sau khi trưởng thành cũng giống như mình, khi nhìn lại tuổi thơ có bao nhiêu tiếc nuối.
Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu được hành động bất thường của Bắc Minh Thiện, lặp đi lặp lại. Trái tim cô lại lần nữa rung động.
Một ngày này đối với hai người bọn họ đều rất quan trọng.
Bắc Minh Thiện nắm lấy tay của cô, quay người về phía bọn nhỏ ân cần nói: “Hai bảo bối, các con có phải luôn muốn đến công viên giải trí chơi đùa sao, hôm nay các con hãy ở đây chơi cho thỏa thích đi.”
Trình Trình và Dương Dương đều sững sờ tại chỗ, tai của bọn chúng không có nghe nhầm chứ, hay là một loại thử nghiệm mới, kiểm tra tinh thần bọn chúng khi đối mặt với sự cám dỗ sao?
Ba mẹ hôm nay cùng đồng lòng như vậy, chắc chắn là có vấn đề.
“Ha ha, còn đứng ở đó làm gì, còn không mau đi chơi?”
Nhìn thái độ Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình và Dương Dương cuối cùng cũng hiểu bọn chúng không phải là đang nằm mơ.
Tiếng vỗ tay vang lên, sau đó chạy thẳng vào công viên giải trí.
“Cậu chủ nhỏ, đợi tôi.....” Hình Uy cũng vội vàng chạy theo sau.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên tay nắm tay, nhìn bóng dáng bọn nhỏ đã chạy xa xa, đều nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Hiện tại đối với Bắc Minh Thiện mà nói, thật sự là một hạnh phúc hiếm có.
Đã từng, anh của thời thơ ấu cũng đã từng muốn Ba Mẹ đưa anh đến những nơi như thế này, nhưng những gì anh chứng kiến luôn là những trận cãi vã, điều anh mong đợi laị chính là sự chia ly giữa bọn họ.......
Những trải nghiệm đau đớn này là một cái bóng ma mà Bắc Minh Thiện dùng năng lực của mình không thể xóa khỏi.
Anh nắm tay của Cố Hạnh Nguyên, chậm rãi đi bộ bên hồ gợn sóng lấp lánh, gió mát khẽ lay động hàng liễu rủ trên bờ hồ.
Bên kia hồ chính là khu vui chơi, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, còn có cả những tiếng hò hét kích thích.
Ý đồ đen tối trong lòng Bắc Minh Thiện lúc này, có vẻ như sắp nổi lên.
Anh cầm tay Cố Hạnh Nguyên bắt đầu chạy, đuổi theo bóng dáng bọn nhỏ.
“ Này, anh muốn làm gì thế! Em đang đi giày cao gót, không chạy nhanh được.”
Nhưng mặc kệ Cố Hạnh Nguyên nói gì, Bắc Minh Thiện cũng không có ý chạy chậm lại.
Rất nhanh bọn họ đã đuổi kịp bọn nhỏ, đối với sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, bọn họ thật sự cảm thấy không ngờ.
“Ông chủ, anh đây là...”
Bắc Minh Thiện chỉ nói ba từ ngắn gọn: “Cùng nhau chơi.”
Trình Trình, Dương Dương, Hình Uy, thậm chí ngay cả Cố Hạnh Nguyên giờ phút này đều sợ đến ngây người.
Bắc Minh Thiện đây là đang muốn làm gì, lẽ nào sắp có động đất sóng thần sao?
Vẫn là Cố Hạnh Nguyên hiểu anh, nói với bọn nhỏ: “Bảo bối mau đi đi.”
“Đi đâu...”
Hình Uy ở phía sau, nhìn bốn người trước mắt.
Anh ta có chút cảm động, nhìn vào là một gia đình hạnh phúc biết bao, nhưng vì sao lại cứ khăng khăng không thừa nhận.
Trông tốt đẹp nhưng lại không có được, nên mới quý trọng giờ phút này như vậy...
Trên sân trò chơi, có một đôi nam tài nữ sắc khiến người ta phải ghen tị, làm cho mọi ngươì lúc đi qua bọn họ đều phải quay đầu laị nhìn thêm.
Vòng xoay ngựa gỗ, khinh khí cầu, còn có cả thuyền hải tặc
“Em không đi, đừng bắt em lên!” giờ phút này Cố Hạnh Nguyên đang dùng sức bám lấy lan can, chết sông không chịu buông tay đi về phía trước.
Trước mắt bọn họ là ‘tháp đôi vân tiêu’ cao bảy mươi mét, lúc này Trình Trình và Dương Dương vui sướng chạy lên, nhân viên đã giúp bọn chúng cài dây an toàn và kiểm tra trang bị xong.
“Mẹ, nhanh đến đây....” Hai tiểu quỷ vui vẻ gọi cô.
Bắc Minh Thiện nhướng mày, khom người xuống, đem cô vác trên vai, và đi về hai vị trí ở giữa.
Cố Hạnh Nguyên hét lớn, trong lòng đầy hối hận, tại sao lại theo đến những nơi như thế này....
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu ngước mắt nhìn ‘tháp đôi Vân Tiêu’ cao bảy mươi mét, rất muốn quay lại.
Mặc dù đã ở ngay trước mắt cô, nhưng cô vẫn cố hết sức phản kháng không muốn lên, nhưng cuối cùng vẫn bất lực bị Bắc Minh Thiện vác ở trên vai, đưa lên tháp.
Bắc Minh Thiện còn tự mình đưa cô ngồi cố định trên ghế, sau khi kiểm tra dây an toàn vô số lần, anh mới yên tâm ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, cài lại dây an toàn.
Nhân viên kiểm tra rất nhanh các thiết bị an toàn không có vấn đề.
Xong rồi, bây giờ muốn xuống cũng không thể xuống được nữa, Cố Hạnh Nguyên lập tức nhắm chặt hai mắt, trái tim bắt đầu đập loạn xạ, dáng vẻ như muốn bỏ cuộc
Cô vô thức đưa tay về phía Bắc Minh Thiện bên cạnh.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn cô, ôm lấy cô thật chặt.
Tiếng chuông khởi động vang lên, ghế dựa bắt đầu chậm rãi đi lên, chân bọn họ cách mặt đất càng ngày càng xa, càng lúc mọi người càng trở lên nhỏ bé, toàn cảnh thành phố A dần hiện lên trước mắt bọn họ.
Nhưng lúc này, bàn tay của Cố Hạnh Nguyên càng ngày càng nắm chặt hơn.
Cô cảm thấy quá trình đi lên dài đằng đẵng, giống như đi vào một hang động không mãi không thấy ánh sáng.
Gió nhẹ thổi bên cô, làm cô toàn thân nổi da gà.
“Ting” Ghế dựa hơi rung lên rồi dừng lại.
“!” Không phải chứ, lẽ nào gặp sự cố, dừng lại ở giữa không trung rồi?
Ngay lúc Cố Hạnh Nguyên đang nghi ngờ, nghe thấy Dương Dương hét lớn: “Mẹ, mẹ nhìn đi!.”
Cố Hạnh Nguyên chậm rãi mở đôi mắt, không có từ nào để hình dung phong cảnh trước mắt.
Bầu trời đã bắt đầu chuyển thành màu lam, mặt trời đỏ rực đã đến gần chân trời, ánh sáng của nó không còn chói mắt nữa.
Thành phố A rộng lớn giờ phút này đã bắt đầu xuất hiện những ánh đèn lấp lánh, cô nhìn đầy kinh ngạc, tòa nhà của Bắc Minh Thiện cách chỗ này không xa, nó sừng sững đứng ở nơi đó, giống như một người khổng lồ, theo thời gian dòng xe cộ chạy lướt qua dưới chân nó, vẽ lên những tia ánh sáng.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy như mình đang ở giữa không trung, ngắm thành phố rộng lớn dưới chân mình theo cách mà cô chưa
bao giờ dám thử, có cảm nhận rất khác biêt.
Ngay lúc cô đang tận hưởng cảnh đẹp trước mắt, chợt nghe thấy phía sau thiết bị phát ra “Tích....”
Bắc Minh Thiện nói một câu: “Chuẩn bị hạ xuống.”
Chuẩn bị hạ xuống?
Cố Hạnh Nguyên mải say mê phong cảnh xung quanh nên đã quên mất chính mình đang làm gì, ngay lúc cô chưa kịp trở về hiện tại, thân thể cô đã bắt đầu nhanh chóng đi xuống, phong cảnh trước mắt cũng nhanh chóng chuyển động.
“A....” Cô lập tức nhắm chặt hai mắt, cô không dám tiếp tục nhìn nữa, càng không dám tưởng tưởng tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, điều cô có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để đi xuống.
Nhưng, lúc đã đi xuống được một nửa, cô lại bị bật lên, nhưng lần này không quá cao, tiếp theo lại rơi xuống.
Cứ như vậy cô giống như một quả bóng rơi tự do, nảy lên lại rơi xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cô cũng xuống đến nơi an toàn.
Khoảng khăc mà cô bước hai chân vững chắc xuống mặt đất.
Cô cảm thấy lần này so với lần đầu tiên ngồi máy bay, lúc chuẩn bị hạ cánh, khoảng khắc cuối cùng dừng lại trên đường băng cô cảm thấy an toàn hơn.
Bây giờ cô vẫn chưa phát hiện, tay của mình vẫn nắm chặt Bắc Minh Thiện.
“Mẹ đi nhanh lên, phim bắt đầu rồi....” Dương Dương háo hức đứng trước rạp chiếu phim IMAX hàng đầu của thành phố A.
Một bảng giới thiệu phim lớn treo ở đây, đó chính là phim phiên bản 3D của Transformers mà Dương Dương luôn mong chờ.
Rất nhiều các bạn cùng lớp đều đã xem qua, khi mà những bạn đó nói về những tình tiết phấn khích trong phim cậu thực sự rất hâm mộ rất thèm muốn, còn nghĩ đến cơ hội nhìn thấy cũng không có.
Cũng hết cách, từ trước tới giờ Mẹ chưa từng dẫn cậu đi xem phim.
Thật hiếm khi Ba có suy nghĩ như vậy, đưa bọn chúng đến rạp chiếu phim, như vậy làm sao có thể để cơ hội này tuột mất.
Bây giờ màn đêm đã buông xuống, mặc dù bên ngoài không quá lạnh, nhưng Bắc Minh Thiện vẫn cởi áo khoác của mình khoác lên người Cố Hạnh Nguyên.
Nỗi kinh hoàng mà tháp đôi Vân tiêu mang đến vẫn còn chưa tan hết, trên người vẫn còn chút run rẩy.
Bắc Minh Thiện nói với Hình Uy: “Cậu dẫn bọn chúng đi xem Transformers đi, bây giờ Hạnh Nguyên không thích hợp xem phim như thế này.
Hình Uy gật đầu, theo tiếng hoan hô của Dương Dương, nhanh như chớp chạy vào trong rạp chiếu phim, trong lúc Trình Trình đi vào rạp chiếu phim, còn quay đầu lại nhìn Mẹ một cái, cô đang tựa vào lồng ngực của Ba.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình lộ ra một nụ cười đáng yêu.
Trong rạp chiều phim Transformers còn đồng thời chiếu một bộ phim khác, là một bộ năm 2003 Đỗ Kỳ Phong, Vi Gia Huy đồng sản xuất Go Left, Go Right.
Một bộ phim tình cảm diễn viên chính là Kim Thành Võ và Lương Vịnh Kỳ..
Tuy rằng bộ phim này so với hiện tại có phần xưa cũ, nhưng Bắc Minh Thiện luôn bận phát triển sự nghiệp, bên cạnh có những nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí là Tô Ánh Uyển và Bắc Minh Đông, nhưng anh đối với giới giải trí này không có một chút hứng thú.
Quyết định xem bộ phim này, là bởi vì anh nhớ lúc ở nhà ăn cơm cùng Bắc Minh Đông có nhắc đến, hơn nữa hai người bọn họ diễn xuất rất được công nhận trong bộ phim này.
Vì vậy anh ôm Cố Hạnh Nguyên bước vào rạp chiếu phim, ngồi ở hai vị trí giữa trung tâm, chỉ có ngồi ở đây xem phim mới có được hiệu ứng hình ảnh tốt nhất.
Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu, tất cả đèn bên trong đều tắt.
Đây là bộ phim được cải biên bởi Mễ Mạn Hoa, phim kể về nghệ sĩ vĩ cầm do Kim Thành Võ đóng, và Lương Vình Kỳ một nhà văn sống bằng nghề phiên dịch và viết văn, hai người họ sống cùng một căn hộ, nhưng lại có những thói quen khác nhau.
Hai người bọn họ mỗi lần ra ngoài đều đi hai hướng khác nhau, đã từng có những cái gặp thoáng qua, nhưng hai người họ không biết về nhau.
Bộ phim vẫn đang phát, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên rất chăm chú xem, bởi vì bọn họ cảm thấy, bản thân mình có những lúc cũng giống như Trí Khang Hòa và Thái Gia Nghi trong bộ phim.
Thựa ra ngay từ đầu nếu như hai người bọn họ không có cái hợp đồng mang thai hộ, có lẽ Cố Hạnh Nguyên sẽ đến ở nhà của Bắc Minh Thiện, nhưng là thân phận của con dâu trưởng.
Như vậy, mối quan hệ giữa cô và Bắc Minh Thiện không phải sẽ giống như trong bộ phim này sao, sống chung một nhà, luôn lướt qua nhau, nhưng lại như không thấy nhau.
Nhưng cũng giống như trận mưa rào trong phim nam chính và nữ chính gặp nhau, làm cho Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên chân chính gặp nhau cũng chính là con của họ.
Nhưng gặp nhau rồi thì sao, chẳng qua so với sự chia tay của nam chính và nữ chính sau con mưa tốt hơn một chút chính là, bọn họ vẫn có thể lại lần nữa gặp nhau.
Sự ràng buộc về bọn nhỏ vẫn không thể khiến bọn họ sống cùng nhau.
Qua đêm nay nhất định sẽ chia xa, một người đi hướng bên trái, một người đi hướng bên phải.
Màn đêm bao phủ thành phố A, tất cả đã biến thành địa bàn của những du khách đêm.