Cố Hạnh Nguyên tới gần Trình Trình, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Con biết không, ngày mai em gái sẽ về đoàn tụ với chúng ta đấy!”
Trình Trình vừa nghe em gái sẽ về cũng mỉm cười vui vẻ: “Mẹ, để chào mừng em gái trở về, chúng ta trang trí nhà cửa nhé?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu đồng ý: “Được, chúng ta làm thôi.”
Vì vậy, Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình bắt đầu bận rộn trang trí nhà cửa để đón Cửu Cửu về.
Đến giờ ăn tối, cuối cùng Bắc Minh Đông cũng từ bên ngoài trở về.
Dương Dương bị Giang Tuệ Tâm nói cả buổi chiều, giờ phút này cậu bé đang ngồi đúng vị trí Trình Trình ngồi trước đó, giống như quả cà tím bị phủ kín sương.
Lúc này Giang Tuệ Tâm vẫn chưa đến phòng ăn.
Bắc Minh Đông vừa thấy bộ dạng này của Dương Dương thì đi đến phía sau, nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc, sau đó mỉm cười ngồi xuống đối diện: “Ô, cậu chủ nhỏ Dương Dương nhà chúng ta sao thế? Trưa nay vẫn còn vui vẻ lắm mà, sao bây giờ lại như một con mèo bệnh vậy?”
Dương Dương bĩu môi, liếc nhìn Bắc Minh Đông: “Hôm nay chú ba chạy mất, bà nội kéo cháu nói cả buổi chiều.”
Đương nhiên Bắc Minh Đông biết mẹ mình nói gì với Dương Dương, nhưng vẫn cố ý trêu cậu nhóc: “Không nhìn ra đấy, cháu vừa tới đây bà nội đã thích cháu như vậy rồi, còn nói chuyện với cháu cả buổi chiều nữa. Chú cũng có chút ghen tỵ với cháu đấy, chú không có đãi ngộ này, bà còn chẳng nói với chú nửa câu ấy chứ.”
Lời vừa dứt đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Giang Tuệ Tâm vọng lại: “Đông Đông, con đừng nói bậy, có phải mẹ không muốn nói chuyện với con đâu, là con cả ngày tìm lý do để tránh mẹ mới đúng.”
Lời vứt dứt, Giang Tuệ Tâm ung dung thong thả bước vào phòng ăn như một “lão Phật gia”.
Bắc Minh Đông thấy mẹ tới thì lập tức rụt cổ, lè lưỡi, làm mặt quỷ với Dương Dương.
Chọc cho Dương Dương cười tít mắt.
Đồ ăn đã được đưa lên đủ cả, Dương Dương ngồi vào chỗ đàng hoàng, không hề động đũa trước như lúc trưa.
Bắc Minh Đông không để ý tiểu tiết chút nào, anh cầm đũa lên rồi nói với Dương Dương: “Sao thế Dương Dương? Đồ ăn đã đưa lên rồi sao vẫn còn ngây ra đó, mau ăn đi.”
Nhưng ngoài dự đoán của Bắc Minh Đông, Dương Dương vẫn không động đũa, hơn nữa còn nhìn Giang Tuệ Tâm với đôi mắt nhỏ xinh chăm chú.
Giang Tuệ Tâm cầm đũa đánh Bắc Minh Đông: “Con đừng có để Dương Dương học theo con. Mẹ dành cả buổi chiều cũng không phải dạy vô ích. Con xem, hoàn toàn khác xa trưa nay, không còn là đứa trẻ không được dạy dỗ như trước nữa.”
Bắc Minh Đông bỏ đũa xuống, giơ ngón tay cái lên với Giang Tuệ Tâm, ngưỡng mộ nói: “Vẫn là mẹ có bản lĩnh, ngoài con ra, dù là Trình Trình hay Dương Dương đều bị mẹ dạy đâu vào đấy.”
“Thằng nhóc thối con đang khen mẹ hay mắng mẹ đấy?”
Bắc Minh Đông tỏ vẻ rất vô tội: “Đương nhiên là khen mẹ rồi.”
Giang Tuệ Tâm có phần mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, mau ăn đi, vừa nói chuyện nghiêm túc một cái là con lại chọc giận mẹ.”
Sau đó bà cũng nói với Dương Dương và Phỉ Nhi: “Các con cũng ăn đi.”
Đúng lúc này, Bắc Minh Thiện trở về nhà họ Bắc Minh rất sớm chưa từng có, theo sau anh là Hình Uy.
Giang Tuệ Tâm nhanh chóng đặt đũa xuống và ra khỏi phòng ăn.
Vừa trông thấy Bắc Minh Thiện bà đã mỉm cười tươi tắn: “Thiện, về rồi à, vẫn chưa ăn phải không? Mọi người cũng đang chuẩn bị ăn này.”
Nói rồi bà vẫy tay, một người hầu bước ra, Giang Tuệ Tâm dặn dò: “Cậu hai về rồi, cô bảo đầu bếp nấu thêm mấy món nữa.”
Bắc Minh Thiện cởi áo khoác ra đưa cho Hình Uy.
Sau đó anh nói với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, Bắc Minh Tư Dương vừa đến, không làm phiền dì chứ?”
Giang Tuệ Tâm cười: “Hầy, có gì mà phiền chứ, là con cháu nhà Bắc Minh cả. Chỉ là vẫn có một số điều cần dạy lại thằng bé, nhưng con yên tâm, cứ giao cho dì.”
“Nếu vậy thì phiền dì Tâm rồi.” Bắc Minh Thiện nói rồi đi vào phòng ăn cùng với Giang Tuệ Tâm.
Bữa tối, mọi người ăn rất yên lặng.
Bắc Minh Thiện ngồi vào vị trí chủ nhà, chậm rãi dùng bữa. Hình Uy buông thõng hai tay đứng phía sau anh.
Bắc Minh Đông cũng hiếm khi không trêu chọc mẹ mình.
Dương Dương thì buồn bực cúi đầu ăn cơm, trải qua một phen “dạy dỗ” của Giang Tuệ Tâm, đến gắp thức ăn cũng rất cẩn thận.
Về phần Phỉ Nhi, trông thấy Bắc Minh Thiện như có tâm sự thì bản thân cô ta cũng ăn không nổi.
Ăn tối xong, Dương Dương nhân lúc mọi người không chú ý, vội vàng chạy về phòng ngủ, “Trái Banh” cũng chạy vào theo.
Đóng cửa lại, cuối cùng Dương Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cơ thể nhỏ bé nặng nề ngã lên chiếc giường lớn, độ mềm mại của chiếc giường tựa như rơi vào trong túi bông.
Nằm trên giường, cậu nhóc nhìn quanh bốn phía: Phía dưới giấy dán tường hình hoa màu trắng xanh nhạt là bức từng gỗ màu vàng nhạt.
Bên trái giường ngủ là hai cánh cửa gỗ lớn rất cổ điển, trên đó có bốn hàng kính vuông được xếp ngay ngắn từng dãy một.
Ngoài cửa lớn là ban công có hàng rào chắn màu trắng, từ đây có thể nhìn thấy khu vườn riêng của nhà Bắc Minh.
Hai bên cửa lớn là rèm nối từ trần đến sàn bằng vải nỉ cao cấp.
Bên phải giường ngủ là tủ âm tường dẫn thẳng từ dưới đất lên trần nhà.
Sàn phòng ngủ được lát sàn gỗ màu đỏ đậm phản chiếu ánh sáng mờ ảo của đèn trần lấp lánh như những vì sao.
So với sự trang trí lộng lẫy của căn phòng, điều hấp dẫn Dương Dương hơn cả là chiếc TV màn hình phẳng bốn mươi inch được treo trên tường ở vị trí dưới chân giường!
Giờ thì hay rồi, cậu bé không còn phải lo lắng lén lút xem TV như trước nữa.
Căn phòng hiện nay của Dương Dương thực sự tốt hơn gấp nhiều lần so với căn phòng mà cậu ở cùng mẹ.
Nhìn mọi thứ trước mắt, cậu cảm thấy như một giấc mơ, nhưng lại rất chân thực.
Cậu cẩn thận lấy tờ giấy đã vo tròn hồi sáng từ trong túi ra.
Chậm rãi mở ra, nhìn chữ “ở lại” bên trong
mà không khỏi khẽ cau mày.
Mặc dù đây là cách đảm bảo cậu có thể đến nhà Bắc Minh, nhưng ở đây một buổi chiều, cậu cảm thấy nơi đây không giống như những gì cậu tưởng tượng ban đầu.
Mặc dù có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng Giang Tuệ Tâm nói những quy tắc của nhà Bắc Minh cả buổi chiều lại khiến cậu cảm thấy rất đau đầu.
Dương Dương lăn xuống giường, ôm lấy “Trái Banh” đang nằm trên đất thở phì phò.
Cậu cau mày nói với nó: “‘Trái banh’, mày nói xem quyết định đến đây của tao có đúng không? Từ sau khi ông nội bị trúng gió, bà nội như trở thành một người khác, không còn đối xử tốt với tao nữa, bới lông tìm vết lỗi của tao thì thôi đi, còn không cho tao được ở trong phòng Trình Trình nữa…”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương trở nên nghiêm túc: “Dù bà nội không thích tao nữa thì lão ba chim chết cũng sẽ gây phiền phức cho tao, để có thể vượt qua Trình Trình, tao nhất định phải kiên trì!”
“Grừ…” “Trái banh” cũng mặt ủ mày chau nhìn Dương Dương.
“Cốc cốc cốc…” Có tiếng gõ cửa nhẹ vọng lại.
Dương Dương nhanh chóng đặt “Trái banh” xuống đất rồi lại cất tờ giấy vào túi.
Lúc này cậu mới chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra thì thấy Hình Uy đang đứng thẳng người bên ngoài.
“Chú đầu bếp, chú có chuyện gì không?” Dương Dương ngẩng đầu, nhìn Hình Uy cao hơn mình ít nhất là gấp đôi.
Hình Uy cúi đầu nhìn Dương Dương: “Cậu chủ nhỏ Dương Dương, cậu chủ bảo tôi gọi cậu ra phòng khách.”
Mặt Dương Dương lập tức biến sắc. Xong rồi, trưa nay ăn cơm xong bà nội đã nói cả buổi với mình. Bây giờ lão ba chim chết ăn cơm xong lại gọi mình ra phòng khách, không định nói với cậu bé cả đêm đấy chứ!
Trời ơi, có còn cho người khác ngủ hay không?!
Dương Dương theo Hình Uy ra phòng khách.
Bắc Minh Thiện đang ngồi giữa sofa với vẻ mặt nghiêm trang.
Giang Tuệ Tâm và Bắc Minh Đông ngồi trên ghế sofa bên tay phải anh.
“Cậu chủ, cậu chủ nhỏ Dương Dương đến rồi.” Hình Uy đến bên Bắc Minh Thiện rồi nói.
Dương Dương cảm thấy mình như một người tù nhân, bị ép lên bục xét xử.
Lúc trước cậu dám khiêu chiến hoặc chống lại Bắc Minh Thiện hoàn toàn là vì có mẹ làm chỗ dựa.
Nhưng bây giờ Dương Dương không còn can đảm đó nữa, có lẽ cậu vẫn còn một chuyện quan trọng nhất chưa hoàn thành, lỡ như chọc giận lão ba chim chết, sau đó ba đuổi cậu đi thì thật sự những nỗ lực trước đó sẽ thành công cốc hết.
Cậu tới trước mặt Bắc Minh Thiện, nhỏ giọng gọi: “Ba…”
Bắc Minh Thiện hơi nhướn mày: “Bắc Minh Tư Dương, hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà ở, có rất nhiều quy tắc con cần phải nhớ.”
Nói đến đây, Giang Tuệ Tâm cười: “Thiện, con yên tâm. Chiều nay dì đã nói với Dương Dương về quy tắc của nhà Bắc Minh rồi, cậu bé rất thông minh, nhớ rất nhanh.”
Bắc Minh Thiện gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, làm phiền dì rồi. Cháu thường xuyên vắng nhà, Bắc Minh Tư Dương còn nhỏ lại nghịch ngợm, việc kỷ luật sẽ khó khăn hơn.”
Giang Tuệ Tâm vẫn mỉm cười: “Trẻ con mà, đứa nào cũng nghịch cả. Chỉ cần có kỷ luật đúng đắn thì đều là đứa trẻ ngoan. Con xem, Trình Trình không phải cũng vậy sao? Hiểu chuyện lại nghe lời.”
Nói đến đây, mặt bà ta lại lộ vẻ lúng túng: “Bây giờ Trình Trình đã ra khỏi nhà, dì thật sự không biết thằng bé sống có tốt hay không. Dì nhìn thằng bé từ khi còn là đứa bé lọt lòng cho tới bây giờ, đột nhiên nó không sống ở đây nữa, dì thật sự…”
Giang Tuệ Tâm nói đến đây, chóp mũi không khỏi chua xót. Bà ta vội vàng dùng đôi tay già nua lua đi những giọt nước mắt chuẩn bị tuôn rơi.
Bắc Minh Đông ở bên cạnh cũng như bị cảm động theo, đưa tay ôm mẹ vào lòng.
Nhìn thấy hai mẹ con như vậy, Bắc Minh Thiện vẫn bình tĩnh: “Chuyện Trình Trình về sống với mẹ đã được giải quyết ôn thoả, không thể thay đổi nữa. Bây giờ cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh chỉ có Dương Dương.”
Nói đến đây, Bắc Minh Thiện vẫy tay với Hình Uy.
Hình Uy biết cậu chủ muốn gì, nhanh chóng lấy ra một túi giấy kraft: “Cậu chủ, đây là thông tin về trường học của cậu chủ nhỏ Dương Dương.”
Dương Dương nghe vậy thì hần kinh căng thẳng.
Lão ba chim chết muốn làm gì, nếu ba biết những chuyện cậu làm ở trường thì xong đời. Nghĩ đến đây, Dương Dương vô thức xoa mông mình.
Bắc Minh Thiện rút tư liệu ra, thờ ơ nhìn lướt qua.
Dương Dương nín thở, nhìn chằm chằm Bắc Minh Thiện.
Thỉnh thoảng cậu lại thấy đôi lông mày của Bắc Minh Thiện cau lại.
Một lúc sau, anh ném tờ giấy lên bàn.
“Bộp…”
Dương Dương sợ đến mức run lên, vội cúi đầu xuống.
Lòng thầm nói xong rồi, lần này không tránh khỏi bị đánh rồi.