"Các quý cô, liệu chúng ta có thể trở về rồi lại nói sau không? Các cô hết khóc lại ôm nhau ở đây, cũng phải để ý tới cảm nhận của hai quý ông chúng tôi chứ? Ha ha." Vân Chi Lâm nói vậy để xoa dịu bầu không khí một chút, anh giơ tay nhận lấy vali kéo trong tay của Anna.
Lúc này, tâm trạng của các cô mới bình tĩnh lại.
Cố Hạnh Nguyên bế Cửu Cửu, Trình Trình kéo váy cô và đứng ở bên cạnh.
Anna vừa đi vừa lau nước mắt, khẽ mỉm cười gật đầu với Vân Chi Lâm bên cạnh.
Vân Chi Lâm gật đầu đáp lại, rút một tấm danh thiếp từ trong túi áo của mình ra, đưa cho Anna: "Cô là Anna à? Nguyên Nguyên thường nhắc tới cô. Tôi là Vân Chi Lâm, là ông chủ kiêm bạn tốt của Nguyên Nguyên."
Anna bừng tỉnh hiểu ra, nhìn Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với ý xấu: "Anh ấy chính là Vân Chi Lâm mà cậu thường nhắc tới à? Phải nói là chẳng kém gì Bắc Minh Thiện kia đâu."
Vân Chi Lâm vừa nghe vậy thì mắt lập tức sáng lên, nói với Anna: "Các cô thường nhắc tới tôi sao? Cô ấy thường khen tôi thế nào vậy?"
Anna giả vờ khoa trương: "Khen anh, khen đến tai tôi cũng muốn chai rồi. Cô ấy nói anh tuổi trẻ tài cao, phong thái hiên ngang gì đó."
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh cô ấy mà đỏ hết cả mặt, dùng khuỷu tay thúc vào người Anna một chút: "Cậu bớt đứng đó mà nói bậy đi, tớ làm gì có thường xuyên nhắc tới anh ấy."
Cố Hạnh Nguyên vội vàng nói lảng sang chuyện khác, kéo Trình Trình đến bên cạnh: "Trình Trình, đây là dì Anna, chính là dì thường chăm sóc cho em gái Cố thay mẹ đấy."
Trình Trình đi tới trước mặt Anna và ngẩng đầu lên: "Chào dì Anna, cháu cũng thường nghe mẹ nói qua, dì chăm sóc cho em Cố rất vất vả. Cháu ở đây thay mặt mẹ và em gái cám ơn dì."
Anna nhìn Trình Trình mỉm cười, xua tay: "Không cần khách sáo như vậy, dì và mẹ cháu thân như chị em ruột, không cần nói cám ơn với không cám ơn làm gì."
Anna cảm thấy trong lúc mình nói chuyện với Trình Trình cảm giác không giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ, mà càng giống với một người lớn hơn. Hơn nữa, nhìn khí thế lộ ra trên gương mặt Trình Trình quả thật giống hệt với Bắc Minh Thiện.
Lúc này, Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào Trình Trình và lộ ra vẻ mặt rất phức tạp, có chút thân thiết lại có chút sợ sệt: "Ma ma, người này làm ai vậy?"
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười bế Cửu Cửu tới trước mặt Trình Trình, dịu dàng nói: "Nhóc cưng, đây là anh Trình Trình của con."
"Anh... Trình Trình..." Cửu Cửu khẽ lẩm bẩm, cố nhớ kỹ.
"Đúng vậy, Cửu Cửu. Anh chính là anh Trình Trình của em." Trình Trình học theo dáng vẻ của mẹ, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Anna, cậu đang tìm gì vậy?" Cố Hạnh Nguyên nhìn Anna có phần khó hiểu, hỏi.
"Nguyên à, không phải cậu có hai đứa trẻ sao? Sao Dương Dương không ở đây thế?" Anna nhìn Cố Hạnh Nguyên hỏi.
"Dương Dương à, hôm qua nó đi cùng Bắc Minh Thiện về dinh thự nhà Bắc Minh ở rồi. Bây giờ chỉ có tớ và Trình Trình ở với nhau thôi." Cố Hạnh Nguyên nghĩ tới Dương Dương ở nhà Bắc Minh, bất giác lại cảm thấy hơi lo lắng cho cậu.
Ra khỏi sân bay, Vân Chi Lâm nhét vali của Anna vào trong cốp sau của xe.
Trình Trình ngồi ở vị trí lái phụ, Cố Hạnh Nguyên bế Cửu Cửu cùng Anna ngồi ở ghế sau.
Vân Chi Lâm khởi động xe: "Các quý cô ngồi cẩn thận, chúng ta về nhà thôi."
Chiếc ô tô chậm rãi rời khỏi sân bay, chạy về phía nhà của Cố Hạnh Nguyên.
Từ sân bay trở về, khi Cố Hạnh Nguyên bế Cửu Cửu mở cửa ra, lúc này nghe được trong phòng vệ sinh có tiếng động.
Cố Hạnh Nguyên khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ có trộm?
Cô quay đầu lại, ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng. Vân Chi Lâm vội vàng đặt khẽ vali xuống đất, sau đó chắn ở phía trước mặt tất cả mọi người.
Anh lặng lẽ đi vào phòng, tiện tay lấy cây vợt cầu lông trong hộc tủ bên cạnh, đi tới gần buồng vệ sinh một cách cẩn thận.
Cố Hạnh Nguyên đi vào cửa còn cẩn thận nhìn xung quanh, đưa Cửu Cửu cho Anna chăm sóc, lại kéo Trình Trình ra sau lưng mình.
Cho dù Cửu Cửu không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Cửa phòng vệ sinh đang đóng, sau khi yên tĩnh một lát lại vọng tới tiếng nước chảy rào rào.
Vân Chi Lâm giơ cao cây vợt cầu lông, đứng ở cửa chuẩn bị giơ chân đá văng cửa ra, "tấn công bất ngờ".
Đúng lúc đó, cửa phòng vệ sinh mở ra, một bóng dáng nhỏ bé bước từ bên trong ra.
Cùng lúc đó, bàn tay Vân Chi Lâm giơ vợt cầu lông chợt dừng lại.
"Ồ? Ba Chi Lâm, ba cầm vợt cầu lông đứng đây làm gì vậy?" Dương Dương ngẩng đầu nhìn Vân Chi Lâm với vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn thấy Dương Dương, cô sửng sốt: "Dương Dương, sao con không thành thật ở lại nhà Bắc Minh với bà nội, chạy qua đây làm gì thế?"
Dương Dương thấy mẹ, gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ vẻ oan ức: "Mẹ..."
Cố Hạnh Nguyên bước vội đến trước mặt Dương Dương và ngồi xổm xuống: "Bảo bối, con làm sao vậy?"
Dương Dương kể lại một lượt về chuyện đã xảy ra ở nhà Bắc Minh hôm qua, sau đó nói: "Bà nội thay đổi rồi, không còn thích con nữa. Bà không cho con ở phòng của Trình Trình, lại bảo con ở phòng bên cạnh phòng anh ấy."
Trình Trình cũng đi theo đến bên cạnh Dương Dương. Cậu nhóc vừa nghe Dương Dương nói vậy nhíu mày.
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ oan ức này của Dương Dương, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cậu: "Bảo bối, có lẽ do ông nội nằm viện, tâm trạng bà nội không tốt nên mới làm vậy thôi. Bà bảo con ở phòng khác là vì bà cảm thấy con đã lớn rồi, cần có một phòng riêng. Thật ra bà làm vậy cũng là muốn tốt cho con thôi."
Lúc này, Vân Chi Lâm xoay người lại. Anh đại khái đã nghe rõ được tình hình. Anh đi tới bên cạnh Dương Dương: "Không phải con vì việc này mà lén chạy về mách đấy chứ?"
Dương Dương lắc đầu: "Là hôm qua Trình Trình @ con, bảo hôm nay em gái nhỏ sẽ về. Con cố ý lén chạy đến thăm em thôi." Cậu nói tới đây quay người lại nhìn: "Sao con chẳng thấy em gái đâu vậy?"
Lúc này Anna bế Cửu Cửu đi đến. Sau khi cô ấy nghe được cuộc nói chuyện bên trong mới đi tới.
Cố Hạnh Nguyên đón lấy Cửu Cửu, sau đó nhẹ nhàng để cô bé xuống dưới đất: "Bảo bối, con xem này, đây là em gái nhỏ của con - Cửu Cửu."
"Cửu Cửu, đây là anh hai của con - Bắc Minh Tư Dương."
Cố Hạnh Nguyên giới thiệu chúng với nhau.
Đây là lần đầu tiên Dương Dương nhìn thấy Cửu Cửu nên có cảm giác mới lạ. Cậu
muốn đi tới kéo thử bàn tay nhỏ bé của Cửu Cửu, nhưng Cửu Cửu dường như vẫn còn hơi lạ người, có chút sợ hãi. Cô bé nắm thật chặt tay của Cố Hạnh Nguyên, không chịu thả ra.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói với Cửu Cửu: "Sao vậy nhóc cưng, đây là anh của con mà."
"Anh... Trình Trình..." Cái miệng nhỏ nhắn của Cửu Cửu khẽ kêu lên.
"Ha ha, người kia mới là anh Trình Trình." Cố Hạnh Nguyên chỉ vào Trình Trình đang đứng ở bên cạnh mình, sau đó lại chỉ vào Dương Dương trước mặt Cửu Cửu: "Đây là anh Dương Dương."
Cửu Cửu nhíu mày, tầm mắt di chuyển theo ngón tay của Cố Hạnh Nguyên.
Sau đó cô bé quay đầu nhìn Trình Trình, lại xoay qua quan sát Dương Dương.
Cuối cùng, cô bé xoay người lại, rúc đầu vào trong lòng của Cố Hạnh Nguyên: "Ma ma, sao có tới hai anh Trình Trình vậy..."
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nói với Cửu Cửu: "Sao có thể có hai anh Trình Trình được chứ? Là mẹ sinh hai người anh song sinh cho Cửu Cửu, cho nên trông hai anh mới rất giống nhau thôi."
"Ma ma sinh ra anh song sinh, vậy có phải ma ma cũng sinh ra Cửu Cửu song sinh không? Con cũng muốn gặp Cửu Cửu kia..." Cửu Cửu nói xong, bắt đầu nhìn xung quanh.
Những lời này chọc cho Vân Chi Lâm và Anna phì cười. Anna mỉm cười nói với Cửu Cửu: "Ma ma làm sao có thể có Cửu Cửu song sinh còn lại chứ? Nhóc cưng Cửu Cửu chỉ có một thôi."
Cửu Cửu cái hiểu cái không khẽ gật đầu, sau đó nhìn Trình Trình và Dương Dương, cắn ngón tay út của mình cố gắng phân biệt một lúc lâu.
Cô bé một lúc lại gọi Trình Trình là Dương Dương, một lúc lại gọi Dương Dương là Trình Trình, cuối cùng dứt khoát quyết định thành hai Trình Trình hoặc là hai Dương Dương...
Cửu Cửu rốt cuộc buông tha, trốn lại trong lòng Cố Hạnh Nguyên: "Ma ma, Cửu Cửu không phân biệt được. Sao ma ma phải sinh hai người anh cho Cửu Cửu chứ..."
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười xoay cơ thể nhỏ bé của Cửu Cửu lại, đối mặt với Trình Trình và Dương Dương.
"Nhóc cưng, ma ma dạy con cách nhận biết nhé. Con nhìn kỹ xem hai anh này có gì khác nhau nào?"
Cửu Cửu nhướng mày lên, nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải. Qua một lúc lâu, cô bé dường như có phát hiện gì đó, sau đó vui mừng nói: "Một anh gầy, một anh béo."
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: "Nhóc cưng thật thông minh." Cô nói xong chỉ vào Trình Trình nói: "Anh gầy này là Trình Trình."
Khi cô chỉ tay cho Cửu Cửu nhìn Dương Dương, không đợi Cố Hạnh Nguyên nói, Dương Dương đã dùng bàn tay nhỏ bé vỗ ngực, tự giới thiệu: "Anh là anh béo Dương Dương."
Lúc này, Cửu Cửu cuối cùng xem như đã phân biệt được rõ rồi. Cô bé giơ ngón tay chỉ Trình Trình và Dương Dương, lần lượt gọi chính xác tên của chúng.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với Dương Dương: "Bảo bối, con ra ngoài quá lâu rồi, nếu con còn không quay về, bà nội sẽ sốt ruột đấy."
Dương Dương bĩu môi, mình vừa mới làm quen với em gái đã phải rời đi rồi.
Ở đây vô cùng náo nhiệt, nhưng vừa nhớ tới dinh thự nhà Bắc Minh, nơi đó cho dù có rất nhiều người nhưng chẳng hề náo nhiệt, chơi cũng chẳng vui.
Hơn nữa còn có một bà nội đối xử với mình không giống trước, còn có một "kẻ xấu xí".
Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn ra được cậu không tình nguyện, nhưng đây đã là sự thật không thể thay đổi.
Cô kéo Dương Dương đến bên cạnh mình: "Dương Dương, con đã lựa chọn sống với ba, vậy con nhất định phải kiên trì, biết không? Con xem ông nội còn đang bị ốm, ba lại không thường ở nhà, chỉ có hai người là con và bà nội. Bà nội đã già. Bây giờ trong nhà Bắc Minh chỉ còn lại một mình con là đàn ông con trai, con phải học tập Trình Trình, đừng gây thêm bất kỳ rắc rối nào cho bọn họ nữa, được không?"
Dương Dương cố gật đầu, sau đó xoay người đi về phía cửa.
Vân Chi Lâm nói với Cố Hạnh Nguyên: "Nguyên Nguyên, để anh đưa Dương Dương về."
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu.
Vân Chi Lâm bước vài bước đuổi kịp Dương Dương, khoác tay lên bờ vai nhỏ của cậu.
"Ba Chi Lâm..." Dương Dương quay đầu nhìn Vân Chi Lâm, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành nuốt xuống.
Vân Chi Lâm nghi ngờ nhìn Dương Dương: "Sao vậy?"
"Không có gì, ba đưa con quay về nhà ông nội đi."
Bây giờ đã gần tới ngày bọn họ cưới. Buổi sáng, Bắc Minh Thiện đang tính dẫn theo Phỉ Nhi tới cửa hàng đồ cưới để thử váy.
Đúng lúc bọn họ đang sắp ra khỏi cửa, anh lại nhận được điện thoại của tập đoàn.
Bắc Minh Thiện nghe người trong điện thoại báo cáo sự việc với anh, bất giác khẽ nhíu mày.
Sau khi anh suy nghĩ kỹ, vẫn quyết định dẫn theo Hình Uy đi một chuyến tới công ty.
Vì vậy anh xoay người nói với Phỉ Nhi: "Hôm nay chỗ anh còn có chút việc, không thể đi cùng với em được. Nếu không em tự đi thử đi."
Trong lòng Phỉ Nhi vốn đang rất vui mừng chuẩn bị đi ra ngoài cùng với Bắc Minh Thiện, nhưng giờ lại hủy bỏ như vậy. Trên mặt cô ta hiện ra chút mất mát.
Sau đó, cô ta lập tức tươi cười, vừa giúp Bắc Minh Thiện mặc áo vest vừa nói: "Em tự đi cũng được, chuyện của tập đoàn quan trọng hơn, anh cứ đi làm đi."