Phỉ Nhi vừa mới về đến nhà họ Bắc Minh đã chạy vào trong phòng mình.
Một lúc sau, Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy đến đây, từ gương mặt của anh cũng có thể nhận ra việc Bắc Minh Tử Du đột nhiên trở thành cổ đông thứ hai của nhà họ Bắc Minh không hề ảnh hưởng gì đến anh cả.
Anh đi từ trong tập đoàn ra, ngồi vào xe như thể chẳng có chuyện gì rồi chạy về phía tòa nhà Tân Đô. Bởi vì ban đầu anh cũng nói với Phỉ Nhi sẽ lựa đồ cưới ở nơi này.
Chỉ có điều lúc anh đến đây thì chẳng nhìn thấy ai ở đây cả, nghe nhân viên bán hàng nói rằng Phỉ Nhi đã từng đến nhưng sau khi nói chuyện với một cô gái xong, cô ta chẳng nán lại đây lâu nữa mà vội vàng bỏ đi.
Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, rốt cuộc cô gái đó là ai, nói chuyện gì mà Phỉ Nhi còn chưa lựa áo cưới nữa đã bỏ đi. Phải biết rằng Phỉ Nhi xem trọng đám cưới này đến mức nào kia chứ.
Sau khi trở về nhà, Bắc Minh Thiện đi đến trước phòng ngủ của Phỉ Nhi rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Đợi một lúc sau cũng chẳng thấy cô ta ra mở.
Thế là anh bèn vặn nắm đấm cửa, cửa phòng không khóa.
Anh bước vào trong, nhìn thấy Phỉ Nhi nằm gục trên giường khóc nức nở, đôi vai mảnh mai của cô ta run lẩy bẩy.
Bắc Minh Thiện đi đến trước giường cô ta rồi nói: “Nghe lão Lý nói hôm nay em đi lựa áo cưới nhưng chưa được bao lâu đã trở về. Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.”
Phỉ Nhi không đoái hoài đến anh mà vẫn nằm trên giường khóc nức nở.
Bắc Minh Thiện ghét nhất là anh hỏi nhưng lại không có ai trả lời.
Sau khi đứng trong phòng của Phỉ Nhi một lúc, anh cũng không còn kiên nhẫn nữa mà đi ra ngoài.
Đến bên giờ Phỉ Nhi mới ngồi dậy: “Anh nói đi, mấy ngày nay đi đâu làm gì?”
Bắc Minh Thiện quay đầu lại, thấy gương mặt Phỉ Nhi đầm đìa nước mắt, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút: “Gần đây tập đoàn xảy ra một vài chuyện…”
Vào lúc Bắc Minh Thiện định nói tiếp thì Phỉ Nhi nở nụ cười lạnh với gương mặt đẫm đầy nước mắt: “Ha…Đi xem biểu diễn với người phụ nữ ấy cũng là tập đoàn xảy ra chuyện à? Hơn nữa anh còn đi một ngày một đêm không về”.
Bắc Minh Thiện nhíu mày nhìn Phỉ Nhi: “Sao em lại biết, ai nói cho em đấy?”
Phỉ Nhi đứng lên trên giường, cô ta chậm rãi đi đến bên cạnh Bắc Minh Thiện: “Ai nói cho em không quan trọng, quan trọng em là vợ chưa cưới của anh, mấy ngày trước kia cưới em mà anh vẫn còn đi xuyên đêm với người tình ở bên ngoài!”.
…
Người tình! Lúc Phỉ Nhi thốt ra tiếng người tình, đôi mắt Bắc Minh Thiện cũng trừng to.
Anh không cho phép bất kỳ ai gọi Cố Hạnh Nguyên là người tình, cho dù là Phỉ Nhi, vợ sắp cưới của anh cũng không được. Bây giờ sự lạnh giá toát ra từ người anh đủ để khiến cho căn phòng ấm áp này lạnh rét đến tận xương tủy.
Phỉ Nhi cũng sợ hết hồn khi đối mặt với khí thế của anh, cô ta ngừng khóc, chỉ nhìn người đàn ông ấy với ánh mắt đỏ bừng đầy sợ hãi.
Trước giờ cô ta hiểu rất rõ về tình cảm giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, cô ta biết Cố Hạnh Nguyên là giới hạn không thể đụng vào của Bắc Minh Thiện.
Chỉ có điều Bắc Minh Thiện sắp tổ chức đám cưới với Phỉ Nhi và vẫn còn cùng Cố Hạnh Nguyên đi tham dự hoạt động lớn, rõ ràng anh không xem cô ta ra gì.
Cộng với tờ báo mà Tô Ánh Uyển đưa cho cô ta xem…
Sự căm hận và ghen tị của cô ta với Cố Hạnh Nguyên càng trở nên mãnh liệt, dù cô sinh hai đứa con cho Bắc Minh Thiện nhưng người Bắc Minh Thiện cưới lại là Phỉ Nhi cô ta thôi.
Nhưng ánh mắt của Bắc Minh Thiện lại trở nên đáng sợ như thế, Phỉ Nhi không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Cô ta chờ đợi ngọn núi lửa Bắc Minh Thiện bùng nổ, nhưng vài giây sau, Bắc Minh Thiện lại quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng lúc sắp sửa rời khỏi nơi này, anh lạnh lùng nói với Phỉ Nhi: “Sau này em đừng nhắc đến tên Cố Hạnh Nguyên hoặc là mắng cô ấy trước mặt anh nữa, hôm nay xem như em vi phạm lần đầu, anh sẽ không tính toán nhưng nếu còn có lần sau thì anh sẽ tính chung một thể!”
Nói đến đây, Bắc Minh Thiện khựng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Đám cưới sẽ được tổ chức vào hai ngày sau, trong hai ngày nay tốt nhất là em nghĩ cho kỹ xem có muốn làm cô dâu hay không. Nếu như không muốn thì nói sớm một chút, đừng để mất thời gian của anh.”
Rồi sau đó anh dứt khoát đi ra khỏi phòng của Phỉ Nhi, bỏ mặc cô ta ở một mình, còn đóng sập cửa thật mạnh.
Chẳng bao lâu sau, tiếng ô tô của Bắc Minh Thiện vang lên, âm thanh dần nhỏ đi sau khi chiếc xe của anh chạy xa.
Phỉ Nhi nằm rũ rượi trên giường, đôi mắt cô ta nhập nhèm nước mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào những miếng gạch lót sàn đỏ thẫm.
Bây giờ cô ta giống hệt như một con diều không ngừng lay động giữa không khí.
Nếu như không nắm rõ phương hướng của mình, để cho cơn gió vô tình làm đứt dây nhợ, có lẽ cô ta sẽ bị xé nát bươm hoặc cũng có thể bị ném đến một góc lạnh lẽo nào đó.
…
Vân Chi Lâm đưa Dương Dương trở về nhà tổ của nhà họ Bắc Minh rồi mới lái xe đến nhà Cố Hạnh Nguyên.
Vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy một mình Trình Trình đang ngồi xem ti vi trên ghế sô pha.
“Trình Trình, mẹ với em đâu?” Vân Chi Lâm vừa hỏi đã nghe thấy tiếng nước tí tách trong nhà tắm.
Anh ta ngồi xuống ghế sô pha, đặt tay lên vai cậu bé như những người đàn ông với nhau.
“Trình Trình, lần này về có thêm một cô em gái, con cảm thấy thế nào?” Thật ra Vân Chi Lâm muốn hỏi bây giờ có thêm một cô em gái, có cần kêu Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến chuyện lớn cả đời hay không.
Đương nhiên Trình Trình hiểu ý của Vân Chi Lâm, đương nhiên cậu bé biết rõ anh ta có ý với mẹ của mình, hơn nữa suýt một chút thôi là bọn họ đã cưới nhau rồi.
Cậu bé cũng biết mặc dù mẹ có ấn tượng tốt với ba Chi Lâm nhưng vẫn chưa đến mức yêu đương hay kết hôn.
Thật ra Trình Trình cũng ích kỷ, cậu bé luôn hy vọng ba và mẹ mình có thể ở bên nhau, đó mới là một gia đình hoàn chỉnh.
…
Trình Trình quay đầu nhìn Vân Chi Lâm rồi nói: “Cửu Cửu rất đáng yêu, con rất thích.” Cậu bé nói một cách bình tĩnh, không hề phấn khởi một chút nào.
Vân Chi Lâm nhướn mày: “Nhưng hình như
ba không thấy con vui, có phải con cảm thấy có em gái rồi thì mẹ sẽ không thương mình nữa không?”
Trình Trình lắc đầu: “Chỉ là con đang nghĩ nếu như người một nhà được sống chung với nhau thì tốt biết chừng nào.”
Vân Chi Lâm âm thầm cảm thấy vui vẻ, xem ra anh ta có cơ hội với Cố Hạnh Nguyên rồi. Mấy đứa trẻ cũng muốn có gia đình hoàn chỉnh.
Anh ta hít sâu một hơi rồi thờ ơ lên tiếng: “Thật ra các con muốn có gia đình hoàn chỉnh cũng không có gì khó, chú cũng muốn vui lòng được góp công góp sức.”
Trình Trình hiểu ý của anh ta nhưng cậu bé vẫn có tình giả vờ ngu ngốc: “Ba Chi Lâm, ba có cách gì để ba cháu không cưới dì Phỉ Nhi nữa mà cưới mẹ không?”
Nghe thấy thế, Vân Chi Lâm suýt nữa đã phun ra máu, Bắc Minh Thiện đã làm tổn thương Hạnh Nguyên bao nhiêu lần mà sao có thể làm mối cho hai người bọn họ kia chứ, hơn nữa anh ta cũng có ý với Hạnh Nguyên mà.
Anh ta nhìn Trình Trình với vẻ khó xử: “Ba chưa nghĩ ra cách gì hay cả, hay là chúng ta cân nhắc đến ngườii khác đi?”
Trình Trình gật đầu: “Chọn người khác thì cũng được, Bắc Minh Dương xem tivi, đến thứ bảy thường hay xem chương trình hẹn hò nào đó, có lúc còn cười ngu. Hay là dẫn mẹ đến đó cũng được.”
Vạch đen mọc đầy trên đầu Vân Chi Lâm, con cái nhà người ta vốn không hề xem mình là đối tượng lựa chọn kia mà.
Đề tài Cố Hạnh Nguyên tái hôn là đả kích nặng nề với Vân Chi Lâm.
Anh ta xoa xoa mặt rồi mỉm cười nhìn Trình Trình: “À hải rồi, gần đây không nhìn thấy mọi người, mọi người đi đâu rồi?”
Trình Trình lấy ly trà trên bàn lên hớp một ngụm: “Ba Chi Lâm, đề tài này thì ba nên đi hỏi Bắc Minh Dương đi, nó có thể thêm mắm dặm muối kể cho ba nghe cả ngày giống như những người trong sách vậy. Nhưng nếu như để con nói về những gì đã trải qua trong mấy ngày nay thì con chỉ có thể dùng vài từ để hình dung thôi.”
Vân Chi Lâm cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Con hình dung thế nào?”
“Nguy hiểm, nhớ nhung, mất mát.” Sau khi nói dứt lời, Trình Trình nhảy xuống ghế sô pha rồi chạy vào trong nhà bếp.
Chỉ để lại một mình Vân Chi Lâm ngồi trên ghế sô ha, hai cánh tay của anh ta chống trên đùi, đan chéo vào nhau chống lên cằm mình.
Xem ra trong mắt của mấy đứa trẻ, mình chỉ là ba nuôi mà thôi.
…
Bắc Minh Thiện tung cửa đi về, Phỉ Nhi ngồi thừ trên mặt đất.
Một lúc sau, có bước tiếng bước vang lên từ dưới lầu rồi mỗi lúc một gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng của cô.
“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Phỉ Nhi vội vàng lau sạch những giọt nước mắt trên gương mặt của mình, cô ta cứ ngỡ Bắc Minh Thiện thương xót cô nên quay trở lại.
Sau khi điều hòa cảm xúc và sửa sang quần áo của mình, cô ta vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy mất mát là lúc mở ra cửa, cô ta lại nhìn thấy người hầu cầm theo túi giấy vàng đứng bên ngoài.
“Cô Phỉ Nhi, có một người đàn ông gửi cái này cho cô đấy.” Sau khi nói dứt lời, cô ta bèn đứa túi giấy cho Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi nhíu mày lại, trong thành phố này, ngoại trừ nhà họ Bắc Minh ra thì cô cũng không hề quen biết với người nào khác. Làm sao có ai đưa đồ cho cô được kia chứ.
Phỉ Nhi cầm lấy túi giấy rồi đóng cửa phòng lại một lần nữa.
Cô ta ngồi trên giường, lấy USB màu trắng từ bên trong túi giấy ra.
Cô ta cầm USB với vẻ ngạc nhiên, rốt cuộc là ai đã đưa thứ này cho cô ta vậy?
Rốt cuộc bên trong có chứa những gì?
…
Vào lúc cô ta đang ngạc nhiên thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô ta cầm lên xem thử, là một số máy lạ nhưng cô ta cảm thấy dường như có liên quan đến cái USB này.
“Alo…”
Chỉ nghe thấy có tiếng cười lạnh vang lên ở đầu dây bên kia: “Phỉ Nhi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Gương mặt Phỉ Nhi cứng đờ, rồi sau đó cô ta vội vàng giơ tay bụm chặt miệng mình mà thì thầm: “Cái USB mà tôi mới vừa nhận được có phải là anh đưa không?”
Ở đầu dây bên kia, căn phòng mà người đàn ông ấy ngồi có thể nhìn thấy chiếc ghế sô pha trong phòng của Bắc Minh Thiện, anh ta hờ hững vắt chéo chân, bây giờ đang đội chiếc nón lưỡi trai đen trên đầu.
Anh ta cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý: “Phỉ Nhi, gần đây có một chuyện cần cô làm cho tôi.”
Phỉ Nhi nhíu mày lại: “Anh bị điên rồi à, lần trước chúng ta gặp nhau ở nông trường có một lần thôi mà suýt nữa tôi đã bị anh hại chết rồi kìa, tôi còn cần phải làm việc cho anh nữa sao. Nói cho anh biết, tôi đã tiêu hủy những chứng cứ ở Tây Ban Nha rồi, bây giờ tôi sẽ không làm việc cho anh nữa đâu.”
Người đàn ông đội nón bóng chày đen cười lạnh “Ồ? Cô chắc chắn đến thế à? Thật ra những thứ ở Tây Ban Nha chẳng là cái thá gì trong mắt tôi cả. Hay là cô xem USB này trước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta bèn ngắt máy.
Người đàn ông đội nón bóng chày đen vắt chéo chân, híp mắt nhìn điện thoại: “Tôi không tin cô không gọi lại cho tôi.”
Phỉ Nhi biến sắc, rốt cuộc trong USB này có cái gì mà người đàn ông ấy chắc chắn rằng cô ta sẽ đi tìm hắn.”
Chỉ có điều nơi này không có máy tính, lúc cô ta sốt ruột đi qua đi lại thì đột nhiên nhớ đến máy tính trong phòng làm việc của Bắc Minh Thiện.