Rồi nhìn lại chính bản thân mình, không con không cái, trên thực tế có thể có nhưng lại không có duyên mẹ con, lỡ mất thời cơ rồi. Đến chồng cũng…
Haiz…Không nghĩ đến chuyện phiền muộn đó nữa cho xong.
Cô ấy xoay người lại, nụ cười mỉm trên gương mặt cũng trở thành giọt nước đắng cay của cuộc đời.
Trở về phòng ngủ mà Cố Hạnh Nguyên đã sắp xếp cho cô ấy rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngã phịch xuống giường, cô ấy có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có, bây giờ cô ấy chỉ có thể bắt đầu từ con số không mà thôi.
Cố Hạnh Nguyên và hai đứa con ăn cơm xong mới phát hiện ra chẳng thấy Anni đâu nữa.
“Được rồi, các con đi ngủ trưa đi.” Cô ôm Cửu Cửu, dẫn Trình Trình đi vào phòng mình.
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trên giường, Trình Trình lấy tấm mền nhỏ đắp lên người Cửu Cửu: “Mẹ ơi, mẹ đi xem dì Anni đi, con thấy hình như dì ấy không được vui.”
Anni cứ nghĩ mình đã giấu giếm vẻ đau lòng trong mắt tốt lắm rồi nhưng nào ngờ lại bị Trình Trình phát hiện.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy bất ngờ, cô gật đầu: “Cục cưng, con chăm sóc em gái ngủ đi, để mẹ đi thăm dì.” Sau khi nói dứt lời, cô đặt nụ hôn ngọt ngào lên trán hai đứa con.”
…
Anni về phòng ngủ của mình, cô ấy ngồi trên giường nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Thỉnh thoảng lại có vài cụm mây trôi giữa bầu trời.
Lá cây gần cửa sổ bay phấp phới theo cơn gió, làm vang lên tiếng xào xạc.
Thỉnh thoảng có vài chú chim đậu trên bồn nước xi măng gần cửa sổ, nhảy múa ríu rít.
Cố Hạnh Nguyên thấy hai đứa con ngủ say rồi bèn rời khỏi phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng Anni.
Anni điều hòa lại cảm xúc của mình, nhanh chóng lau đi những giọt lệ bên khóe mắt.
Rồi mới lên tiếng: “Mời vào.”
Cố Hạnh Nguyên mở cửa đi vào trong, cô mỉm cười xoay người đóng cửa lại.
Cô thấy Anni quay lưng về phía mình, dường như chẳng có ý định quay lại vậy.
“Anni?” Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng gọi cô ấy rồi giơ tay đặt lên vai Anni: “Sao cô không nói tiếng nào mà lại nấp vào trong này?”
Anni nghiêng đầu nhìn Anni, cô ấy ráng nặn ra nụ cười: “Không có gì đâu, thấy cả nhà cô đang vui vẻ cười nói với nhau nên không muốn quấy rầy mọi người. Cộng với việc hồi sáng lên máy bay gấp quá, bây giờ tôi hơi buồn ngủ.”
Cố Hạnh Nguyên giật mình, cô hiểu vì sao Anni lại làm như thế.
Bởi vì cô ấy thấy con trai và con gái của mình đều có mặt ở đây, cả gia đình đầm ấm hạnh phúc mà cô ấy lại cô đơn một mình.
Bây giờ Cố Hạnh Nguyên cũng không biết phải làm thế nào để an ủi của cô ấy nữa, nếu như chỉ nói với cô ấy những lời lẽ như ‘Tất cả rồi sẽ tốt đẹp thôi, cô sẽ tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình mà’ thì cũng chẳng có ích gì.
Chuyện mà cô có thể làm là cùng cô ấy ngồi xuống bên mép giường, nhìn ngắm mây trắng bên ngoài khung cửa sổ, lá xanh, và cả những chú chim thi thoảng đậu xuống.
…
Bắc Minh Thiện lạnh mặt ngồi trên chiếc xe Hình Uy lái, bọn họ cùng rời khỏi nhà họ Bắc Minh.
“Ông chủ, chúng ta đi đâu đây?” Hình Uy có thể nhận ra sếp mình và cô Phỉ Nhi cãi nhau.
Bắc Minh Thiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ, đột nhiên anh muốn uống hai ly nên lấy điện thoại gọi cho Sở Dung Triết.
Sau khi điện thoại đổ hai hồi chuông, tiếng ồn ào vang lên ở đầu dây bên kia, dường như Sở Dung Triết đã hơi say rồi.
“Ha ha, khó khăn mới thấy Bắc Minh tổng gọi điện cho tôi giữa lúc bận rộn nhỉ, khiến cho họ Sở tôi cảm thấy vinh hạnh quá.”
Sở Dung Triết đang ở trong phòng VIP của KTV Hot Hot Hot, anh ta vắt chéo hai chân, trong tay cầm ly rượu vang đỏ, đang nhìn ngắm cô em hát chính vừa mới ký hợp đồng và thưởng thức rượu ngon.
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày lại, anh nói với giọng lạnh lùng: “Trong phòng nửa tiếng, cậu phải có mặt ở chỗ cũ.”
Sở Dung Triết vừa nghe thấy hẹn gặp ở chỗ cũ bèn làm dấu tay ra hiệu cho em gái hát chính ngừng lại, đồng thời tắt hết mọi âm thanh đi.
Anh ta đứng dậy đi ra ngoài cửa “Biết rồi”. Rồi mới cúp mắt.
Bắc Minh Thiện lại bị giành cúp máy trước một lần nữa. Anh bấm nút gọi lại, Sở Dung Triết còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã nói trước: “Nói cho cậu biết, tớ còn chưa cúp máy thì không ai được cúp máy hết!” Sau khi nói dứt lời, anh bèn cúp máy.
Sở Dung Triết cầm điện thoại trong tay, anh ta vừa đi ra ngoài vừa nghe máy.
Sau khi Bắc Minh Thiện cúp máy, anh nhìn điện thoại của mình rồi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái tên Bắc Minh Nhị này, không biết phải nói cậu ta ngang ngược hay là con nít nữa, có một cuộc điện thoại thôi cũng phải tính toán chi ly đến thế.”
…
Hình Uy lái xe, lúc ông chủ và Sở Dung Triết nói chuyện điện thoại có nhắc đến chỗ cũ, anh ta cũng không cần phải xác nhận lại.
Mà lái thẳng đến quán bar Zeus của Bạch Điệp Quý.
Vào ban ngày có rất nhiều quán bar đóng cửa. Đêm tối mới là giờ làm ăn vàng của quán bar.
Nhưng quán bar Zeus của Bạch Điệp Quý lại là ngoại lệ, mở cửa suốt 24/24 như những cửa hàng tiện lợi ngoài đường khác.
Chỉ có điều Bạch Điệp Quý sẽ không ở đây cả ngày.
Hình Uy chậm rãi đậu xe trước cửa quán bar Zeus, Bắc Minh Thiện xuống xe đi thẳng vào trong.
Lúc nhân viên vệ sinh đang rảnh rỗi nhận ra Bắc Minh Thiện, người ấy bèn cung kính gật đầu với anh: “Chào anh Bắc Minh.”
Bây giờ âm nhạc của quán bar đang vang vọng ra ngoài, không phải là loại nhạc khiến cho trái tim của người khác đập thình thịch mà là một bài ca khơi lên kích động muốn nhảy múa, đó là bản nhạc êm ả du dương chỉ có trong nhà hàng kiểu Pháp và các quán cà phê mà thôi.
Bắc Minh Thiện đảo mắt nhìn quanh quán bar một vòng, ngoại trừ nhìn thấy vài người mua say ở quầy bar và trong một vài phòng riêng nhỏ ra, chẳng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Điệp Quý đâu cả.
Bắc Minh Thiện dẫn Hình Uy đi vào phòng VIP.
Nhân viên phục vụ cầm menu rượu đi theo bọn họ: “Anh Bắc Minh, xin hỏi anh chọn rượu gì?”
Hình Uy xua tay tỏ ý tạm thời không cần.
Nhân viên phục vụ quay người đi ra ngoài, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng riêng lại.
Một lúc sau, nhân viên phục vụ lại mở cửa ra một lần nữa, cô ta mang lên hai dĩa trái cây và trà được trang trí tinh tế.
“Mời hai
anh dùng thong thả.”
Bắc Minh Thiện ngồi trên chiếc ghế sô pha thật, trong miệng ngậm điếu xì gà.
Anh gọi điện cho Bạch Điệp Quý.
“Alo…Bắc Minh Nhị, mới sáng sớm mà cậu gọi tôi là gì, tối qua tôi thức trắng đêm đấy.”
Giọng nói ngái ngủ của Bạch Điệp Quý vang lên ở đầu dây bên kia, xem ra bây giờ anh ta đang vùi đầu trên giường ngủ nướng rồi.
Bắc Minh Thiện khẽ nhíu mày lại, rồi mới lạnh lùng nói: “Cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi hả, tớ cho cậu nửa tiếng cậu phải đến đây ngay, chứ bằng không cậu đợi thu dọn gạch nát trong đống phế liệu đi.”
Bạch Điệp Quý lập tức trừng mắt, anh ta trở người ngồi dậy: “Bắc Minh Nhị, đừng đừng…Tớ lập tức tới ngay được chưa.”
Anh ta vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng báo bận vang lên.
Bạch Điệp Quý biết, nếu như Bắc Minh Thiện đã nói như thế rồi, nếu mình không xuất hiện vào thơi gian quy định thì cậu ta sẽ làm thật.
Anh ta mau chóng mặc quần áo, chải chuốt lại mái tóc rối bù.
Có lúc người đàn ông đẹp trai hấp dẫn như anh ta cũng giống như phụ nữ vậy, làm sao có thể không ăn diện đẹp đẽ trước khi ra ngoài cơ chứ.
Chỉ có điều bây giờ ‘dao đã kề trên cổ’, anh ta cũng không còn nhiều thời gian chăm chút nữa.
Bạch Điệp Quý nhảy lên chiếc Porsche 911 đỏ của mình, đạp chân ga, tốc độ lên đến 100.
Còn may cũng có thể nói là nhà của anh ta gần với quán bar, từ lúc cúp điện thoại cho đến lúc chiếc xe của anh ta đậu kế bên xe của Bắc Minh Thiện chỉ cần có 20’07’’ mà thôi.
Nhiìn thấy quán bar vẫn còn nguyên vẹn, anh ta bèn nở nụ cười đắc ý.
Cùng lúc đó, tiếng còi xe ô tô hú vang từ đằng xa, Sở Dung Triết lái chiếc Lamborghini Reventon xám bạc lao vút đến trước cửa quán bar.
Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý nhìn nhau mà mỉm cười, bon họ gần như lên tiếng cùng một lúc: “Cái tên Bắc Minh Nhị này hành người ta thật.”
…
Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý đến quán bar Zeus như bị Bắc Minh Thiện đòi mạng.
Hai người bọn họ đến trước cửa phòng VIP mà bọn họ thường vào.
Vừa đẩy cửa ra, chỉ nhìn thấy Bắc Minh Thiện ngồi vắt chéo chân trong phòng, miệng anh còn đang ngậm điếu xì gà. Hình Uy lại đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện.
Thấy hai người bọn họ đi vào, anh tùy tiện chỉ vào hai chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn như thể anh mới là chủ nhân ở nơi này vậy, còn Bạch Điệp Quý và Sở Dung Triết chỉ là hai kẻ làm thuê mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, Bạch Điệp Quý bắt đầu oán than Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, cậu làm trò gì đấy, hai ngày nữa là cưới rồi mà còn đi lung tung còn không mau đi lựa đồ cưới với Phỉ Nhi cửa cậu đi.
Vừa nghe nhắc đến Phỉ Nhi là Sở Dung Triết lại nhớ đến một người phụ nữ khác, anh ta xịch lên trước: “Cậu kết hôn thì Hạnh Nguyên phải làm sao?”
Bắc Minh Thiện nhìn Sở Dung Triết với ánh mắt sắc lẻm như dao.
Sở Dung Triết cũng chẳng buồn đoái hoài đến điệu bộ này của anh mà nói tiếp: “Bắc Minh Nhị, không phải cậu đứng núi này trông núi nọ đấy chứ. Tớ thấy cậu cưới Hạnh Nguyên còn hay hơn, dù gì người ta cũng là mẹ ruột của con cậu, không đến nỗi để cho con cậu phải đối mặt với mẹ kế cả ngày, nói không chừng còn ngược đãi con cậu thì sao?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày lại, anh ném điếu xì gà trong tay vào người Sở Dung Triết: “Sở nhị, cậu không nói thì người khác không nghĩ cậu câm đâu.”
Sở Dung Triết nhanh nhẹn né tránh, rồi chìa tay nhẹ nhàng chụp lấy điếu xì gà, đồng thời cũng chẳng bị thương.
Bạch Điệp Quý đùa với anh ta: “Ồ ồ, mới hai ngày không gặp thôi mà võ công của Sở nhị đã cao cường hơn rồi, lá gan cũng lớn hơn nữa, dám đối đầu với Bắc Minh nhị luôn, cậu ta không thích nghe cái gì thì cậu nói cái đấy.”
Bắc Minh Thiện lại trừng mắt nhìn Bạch Điệp Quý.
Bạch Điệp Quý nhún vai: “Rồi, rồi rồi…Bắc Minh Nhị không thích nghe thì chúng ta không nói nữa. Hôm nay xem như chúng ta có phúc đấy, tớ mới nhập một lô rượu ngon, đều là loại thượng hạng hết.”
Anh ta vỗ tay, một nhân viên phục vụ mở cửa đi vào trong: “Ông chủ có gì dặn dò ạ?”
Bạch Điệp Quý nói với anh ta: “Lấy một mỗi loại một chai trong lô rượu mới về hồi hai hôm trước vào đây.”
Thấy nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Bắc Minh Thiện nhếch môi cười lạnh: “Lão Bạch, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu hào phóng thế đó, trước kia có rượu ngon cậu đều giấu thật kỹ, muốn lấy cũng chỉ dám lấy ra một chai thôi.”
Bạch Điệp Quý lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng: “Bắc Minh Nhị, tớ rộng rãi thế là vì cậu đó, có thể nói rằng ba người chúng ta là quý ông độc thân nhỉ, bây giờ xem như chỉ còn sót lại mỗi Sở nhị và tôi thôi. Hôm nay anh em phải mở tiệc độc thân cho cậu.”
Sau khi nói dứt lời, nhân viên phục vụ bưng khay rượu vào trong, bên trên có đủ chín chai.
Anh ta đặt lên bàn, sau khi xếp xong ba chiếc ly chân cao mới quay người đi ra ngoài.
Sở Dung Triết cầm chai rượu lên, không khỏi gật gật đầu rồi nói: “Rượu Weingut Donnhoff.”